Thông thường, họ sẽ đón một cơn gió có thể kiềm chế ngã và sau đó đổi hướng, di chuyển. theo gió và phản ánh sự duyên dáng và tự do của một con đại bàng sà vào. Nhưng đơn vị này. đã khác.
Trong lớp, cô gái nhút nhát và hướng nội nhất – Diệp Hiểu Thanh cũng giấu cho riêng mình bí mật thầm kín của một ngày mưa nào đó. Giờ tan học buổi chiều, mưa đã rơi nhẹ hơn trước. Do đó, tiếng ồn bên ngoài cửa đặc biệt rõ ràng.
Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL Chương 1: Cháu Có Thể Giải Thích Quý Thư Ngôn vừa về đến nhà, liền thấy phía dưới bậc cửa có để hai đôi giày thể thao một lớn một nhỏ không giống nhau.
Video TikTok từ Tokitou Muichirou [ 𝙰𝚂𝙷 ] (@muichirou_roleplay): "kiềm chế cảm xúc và hành động của cậu lại đi ? Thật là một kẻ không biết điều.. #accrole #muichiro #tokitomuichiro #yuichiro #tokitoyuichiro #kimetsunoyaiba #xh #xhtiktok #fypシ". nhạc nền - Tokitou Muichirou [ 𝙰𝚂𝙷 ].
“Không tốt cho em,” Anh nói, “Anh sợ em không kiềm chế được bản thân mình.” ” …” Lâm Chiết Hạ sửng sốt một chút, sau đó lui về phía sau, tránh tay anh: “Em cảm thấy anh nói cũng có lý, anh vẫn nên ở nhà Hà Dương thì tốt hơn, ở nhà em thì không thích hợp lắm.”
Tần Lãm thấy cậu có vẻ không thuyên giảm, liền đi tới, cúi người sờ trán cậu, muốn xác nhận xem cậu có bị sốt không. Một khuôn mặt đột nhiên đến gần, theo suy nghĩ của Dư Hi Dương, đây là một mỹ nhân, vừa mới nhận ra dáng vẻ của Tần Lãm, người này tiến
bRh5WJg. Chương 90Trong Dưỡng Tâm Điện."... Đau quá!"Đây là âm thanh yếu ớt như hơi thở của Vương Nhất Bác."Chủ tử, nhịn chút nữa là tốt rồi..."Bóng Tiêu Chiến tiến vào trắc điện Dưỡng Tâm Điện nhanh như chớp, ánh mắt hắn liếc qua đã thấy Bảo Phi đang gian nan dời bước chân. Gương mặt bình thường mềm mại hồng hào đã mất hết huyết sắc, hai tay cố gắng đỡ cái bụng tròn vo, thân thể cũng được Thanh Nhi cùng một cung nữ khác đỡ tay trong tay áo Tiêu Chiến lại nắm chặt vài nhẹ nhàng đón lấy Vương Nhất Bác từ tay một cung nữ, ôm vào lòng, cánh tay dùng lực chống động tác của cậu. Cảm nhận được thiếu niên trong lòng vì đau mà run run, ánh mắt Tiêu Chiến lại càng tăm tối, hắn giật giật môi, chưa thôi lo lắng, khóe miệng lại cố gắng nở một nụ cười khiến người ta an tâm "Bác nhi, đừng sợ, ta ở bên cạnh ngươi."Hắn nắm chặt tay cậu, nhận hết sự run run kia vào lòng bàn tay to người dựa sát vào nhau, hai tay đan xen, Tiêu Chiến phối hợp với tiết tấu của Vương Nhất Bác, đi vài bước, chỉ khoảng mười bước chân lại mất thời gian nửa chén trán Vương Nhất Bác lấm tấm mồ hôi, dù thời tiết nay đang cực rét lạnh cũng khó có thể ngừng mồ hôi của cậu, cơn đau thắt trong bụng khiến cậu cắn chặt môi, sắc mặt tái mét nói không ra lời. Tiêu Chiến dừng một chút, hoàn toàn đỡ lấy người cậu, lẳng lặng kề trán lên trán cậu, trong ánh mắt nặng nề chỉ soi một mình bóng cậu."Có mệt không?" Giọng nói trầm thấp của Tiêu Chiến kề sát bên tai cậu. Âm thanh của hắn càng nhẹ hơn xưa, dường như sợ làm người trong lòng giật mình."Không mệt."Sắc mặt Vương Nhất Bác dần dịu hòa xuống."Bọn trẻ nhất định là hai đứa bé cực kỳ khỏe mạnh."Vương Nhất Bác qua cơn đau, hơi lấy lại bình tĩnh, cậu nhắm mắt lại hôn lên môi Tiêu Chiến, "Tiểu Chiến, hai cục cưng của chúng ta sắp chào đời."Tay trái Tiêu Chiến cũng đặt lên bụng cậu, cảm nhận cử động sinh động của thai nhi bên trong, hắn chạm đến bụng dưới, cảm nhận chấn động không cùng một vị trí, dù lúc trước đã làm vô số lần lại vẫn cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua tim. Đây là đứa bé hắn vẫn chờ trước tưởng con trai, ai ngờ sau biến thành song thai. Thật ra bất kể là nam hay nữ hắn đều yêu thương, sự cảm động đó như cái chày lớn ngủ yên đã lâu bỗng va chạm từng tiếng thình thịch trong ngực hắn, khiến hắn chấn động khó có thể kiềm chế."Ta rất vui."Rất vui, có ngươi và con ở bên cạnh."Người đã nghĩ tên cho hai bé con này chưa?" Vương Nhất Bác thấp giọng thở gấp, ngón tay cũng bám chặt vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, từng cơn đau thắt trong bụng, cậu có thể cảm giác được đứa bé đang cử động, có thể cảm giác được một dòng chất lỏng đang chảy khỏi cơ thể mình.
Reads 253,596Votes 13,976Parts 62Time 14h 20mComplete, First published May 18, 2022Table of contentsMon, Jul 25, 2022Chương 1 Cháu có thể giải thíchWed, May 18, 2022Chương 2 Không nói cho chú biếtWed, May 18, 2022Wed, May 18, 2022Chương 4 "Cháu thích chú"Wed, May 18, 2022Wed, May 18, 2022Chương 6 Xấu hổ và giận dữWed, May 18, 2022Thu, May 19, 2022Sat, May 21, 2022Chương 9 Thời niên thiếu và kemSun, May 22, 2022Thu, May 26, 2022Mon, May 30, 2022Chương 12 Công viên giải trí và tai mèoTue, May 31, 2022Chương 13 Bùa nhân duyênTue, May 31, 2022Chương 14 "Bừng tỉnh hiểu ra"Tue, May 31, 2022Chương 15 Cháu không saiTue, May 31, 2022Chương 16 Người cháu thích là chúTue, May 31, 2022Tue, May 31, 2022Chương 18 Dường như không có việc gìTue, May 31, 2022Tue, May 31, 2022Chương 20 Chúng ta tâm sựTue, May 31, 2022Wed, Jun 1, 2022Chương 22 Cháu nói nhiều quáWed, Jun 1, 2022Chương 23 Nắm tay cùng xem pháo hoaWed, Jun 1, 2022Chương 24 "Di tình biệt luyến"Thu, Jun 2, 2022Chương 25 Muốn làm chồng của chúSat, Jun 4, 2022Sat, Jun 4, 2022Chương 27 Lòng tham không đáySat, Jun 4, 2022Chương 28 Không thể chạm vàoWed, Jun 8, 2022Chương 29 Cho cháu một đáp ánWed, Jun 8, 2022Sat, Jun 11, 2022Chương 31 Chú đến là tốt rồiSat, Jun 11, 2022Sat, Jun 11, 2022Sat, Jun 11, 2022Sat, Jun 11, 2022Chương 35 Làm việc vui vẻSat, Jun 11, 2022Sat, Jun 11, 2022Chương 37 Dạ nguyệt hoa triêuWed, Jun 15, 2022Wed, Jun 15, 2022Tue, Jun 21, 2022Fri, Jun 24, 2022Fri, Jun 24, 2022Fri, Jun 24, 2022Sat, Jun 25, 2022Chương 44 Hình thức tình cảm trong ngày lễSun, Jun 26, 2022Chương 45 Can you feel the love tonightSun, Jun 26, 2022Sun, Jun 26, 2022Chương 47 Nồi nào úp vung nấySun, Jun 26, 2022Chương 48 "Không thể sinh!"Mon, Jun 27, 2022Fri, Jul 1, 2022Fri, Jul 1, 2022Chương 51 Anh nguyện chăm sóc em saoSun, Jul 3, 2022Wed, Jul 6, 2022Chương 53 Chia xa nho nhỏFri, Jul 8, 2022Chương 54 "Em căn bản không về nhà đúng không?"Sat, Jul 9, 2022Chương 55 Ngọn lửa nơi trái timThu, Jul 14, 2022Chương 56 Em rất nhớ anhThu, Jul 14, 2022Thu, Jul 14, 2022Chương 58 Hoan nghênh em về nhà EndThu, Jul 14, 2022Phiên ngoại 1 Gặp mặt cha mẹThu, Jul 14, 2022Phiên ngoại 2 Gặp mặt cha mẹ Wed, Jul 20, 2022Phiên ngoại 3 Trời sinh một đôiFri, Jul 22, 2022Edit Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang Beta Dâu Số chương 58 chương + 3 phiên ngoại Tình trạng Đã hoàn "Về Việc Tôi Bị Bạn Thân Của Cháu Trai Mình Nhìn Trúng." Niên hạ? Nhất kiến chung tình? Hình thức truy lão bà? CP Bề ngoài tra, ngây thơ công X nhìn như cao lãnh chi hoa kì thật dễ mềm lòng, lạnh lùng đại mỹ nhân thụ. Tag Ngọt sủng, niện hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung may also likeYou may also like
Giới thiệu [Thể loại Đam Mỹ ]Bạn đang đọc truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút của tác giả Tùng Tử Trà. Trước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?”Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp hoặc Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe của cùng tác mời các bạn đọc tiếp! Đang cập nhập Đang cập nhập Danh sách chương
Bạn đang đọc truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút của tác giả Tùng Tử Trà. Chỉ có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?”Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai “Chuyện này cứ để tớ lo.”Rất lâu về sau, Quý Viên “Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!”
Chuyện bát quái không được giải quyết đến nơi đến chốn, tim gan Quý Thư Ngôn cồn cào cả Đoàn Chấp lại không muốn nói nữa, lật người đắp chăn lên, nằm thẳng, đầu hơi ngẩng hướng về phía anh cười cười."Ngủ ngon, Quý tiên sinh." Sau đó nhắm mắt Thư Ngôn nghĩ, quả nhiên Đoàn Chấp vẫn luôn không làm cho người ta thích. Anh thở dài, biết mình có hỏi cũng không ra chỉ có thể yên lặng đi ngủ. Lúc này đây đại khái không có ai quấy rầy nên anh ngủ rất sáng ngày hôm sau đồng hồ sinh học khiến anh tỉnh dậy trước 8 giờ. Anh khó chịu nhíu nhíu mày, tay sờ soạng cầm lấy di động ở mép giường, mở một mắt nhìn lướt giờ 55 phút, cách đồng hồ báo thức của anh còn 5 phút nữa. Quý Thư Ngôn thở dài, tại sao mọi người lại thích đi làm vậy, anh còn chưa muốn tiếp quản bệnh viện đâu. Ban đầu anh chỉ muốn nuôi dưỡng Quý Viên cho thật tốt nên mới dùng hết toàn lực, hiện giờ Quý Viên cũng đã trưởng thành anh vì sao còn chưa về hưu?Anh đau khổ suy tư 5 giây, vẫn phải giãy giụa từ trên giường đứng lên, vuốt qua mái tóc chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa mặt. Chờ khi anh đi qua ghế sô pha, thấy sô pha đã trống không, chăn chỉnh chỉnh tề tề gấp thành một khối đậu hũ, anh mới bất tri bất giác nhớ tới ngày hôm qua trong phòng mình còn ngủ một người đâu rồi?Anh thật không nghĩ ra mà nhìn chằm chằm vào chiếc chăn đã được gấp gọn, không ngờ Đoàn Chấp nhìn có vẻ lười biếng lại dậy sớm đến Thư Ngôn rửa mặt xong, mặc một bộ quần khác đi xuống lầu, trên mặt đã không còn nhìn ra dáng vẻ giãy giụa rời giường vừa rồi, chiếc áo sơ mi trắng xanh khiến anh nhìn qua rất thoải mái. Anh đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy Đoàn Chấp đứng ở bên trong, đang chiên trứng với nướng bánh mì, vóc dáng 1m9 khiến cho không gian phòng bếp trở nên nhỏ anh đi vào Đoàn Chấp dơ cái thìa lên chào hỏi. "Chào buổi sáng, chú Quý.""Chào buổi sáng." Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua bàn bếp, thấy bên trên để vài cái bánh bao, bánh rán, tào phớ và bánh quẩy, thật là Trung Quốc kết hợp với Phương Tây, đồ ăn đa dạng sợ người bị đưa mắt nhìn Đoàn Chấp một Chấp lật lại cái trứng chiên khẽ giải thích "Cháu nghe Quý Viên nói chú thích bữa sáng kiểu Trung Quốc, lại thích ăn trứng chiên và sữa bò nóng cho nên dứt khoát làm hết."Thật chu đáo!Nhưng đáng tiếc anh chỉ có một cái dạ dày."Lần sau không cần lãng phí như vậy, hơn nữa cũng không có đạo lý để khách vào bếp làm bữa sáng." Quý Thư Ngôn lòng Đoàn Chấp cười một tiếng, hoá ra Quý Thư Ngôn đã ngầm đồng ý cho lần Thư Ngôn cũng không khách sáo với Đoàn Chấp nữa, anh dậy sớm nên có chút đói bụng, đành lấy chén đĩa từ trong tủ ra gắp một cái bánh rán lên khi ăn được nửa cái anh mới hỏi Đoàn Chấp."Sao lại dậy sớm thế? Không phải 9 rưỡi hai đứa mới có tiết sao."Đoàn Chấp xúc trứng chiên để lên đĩa "Cháu ngủ không được nên mới dậy làm bữa sáng."Quý Thư Ngôn gắp thêm một cái trứng chiên "Ở cái tuổi này của cháu có gì mà không ngủ được, tuổi trẻ thì nên ngủ nhiều một chút, nếu không khi bằng tuổi tôi cháu muốn ngủ cũng không được."Anh lại thở dài, thật không muốn đi làm chút tình không đi không được, đây là bệnh viện tư nhân nhà anh, ba anh rất vui sướng khi ném cái bệnh viện này cho anh, hiện tại đang sống cuộc sống về hưu thi thoảng lại ra ngoài câu cá. Cái giá anh phải trả đó là bắt đầu làm trâu làm ngựa, rõ ràng là bác sĩ trưởng khoa nhưng lại có rất nhiều chuyện đều đè lên trên người Chấp tắt bếp, dọn đồ ăn lên trên mặt bàn. Quý Thư Ngôn giống như một cái máy tự động đi theo phía sau, bưng bát ngồi xuống. Anh không muốn đối mặt với cuộc sống buồn tẻ của mình, lúc ăn có chút hàm hồ, hai má hơi phồng giống như con chuột hamter đang tích trữ thức ăn. Đoàn Chấp ngứa tay rất muốn chọc vào một cái, nhưng hắn thật không dám làm vậy, ước chừng Quý Thư Ngôn sẽ cầm bát đập vào đầu không thể không từ bỏ ý định này, cầm lấy chén tào phớ ngồi xuống, xé nhỏ bánh quẩy nhúng vào tào Thư Ngôn ngồi ở đối diện lộ ra biểu tình ghét bỏ "Cái này là thức ăn tối qua, bánh quẩy đã không còn giòn."Đoàn Chấp xoa xoa tay "Nhà cháu đều ăn như vậy." Hắn lấy cái muỗng múc một muỗng."Chú có muốn thử chút không?""Từ chối."Quý Thư Ngôn yên lặng uống xong một chén tào phớ, tâm tình buồn bực được đồ ăn vuốt phẳng. Anh lau khoé miệng, đi lên phòng vệ sinh trên lầu súc miệng thêm lần nữa, rồi mới lấy cặp công văn cùng chìa khoá nói với Đoàn Chấp "Tôi đi làm, cháu và Quý Viên tự mình đến trường nhé, nếu muốn lái xe thì ở gara của tôi có đó, Quý Viên biết chìa khoá để ở đâu."Nói xong, anh đi ra cửa thay Chấp chậm rì rì tiễn anh ra đến cửa, trên người còn mặc quần áo ở nhà của Quý Thư Ngôn, ngũ quan đẹp đẽ dưới ánh nắng ban mai đặc biệt hấp dẫn người khác. Quý Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm, nếu là người ngoài nhìn vào, mười người thì có tới chín người sẽ nghĩ linh tinh, khẳng định rằng tối hôm qua hai người đã lêu lổng với lúc này Đoàn Chấp còn đang nghĩ, chú Quý có đơn thuần như hắn tưởng, ngoài miệng thì nói muốn giữ khoảng cách với hắn rồi lại tuỳ tiện đưa xe cho hắn đi. Chuyện này làm sao lại không khiến hắn tâm viên ý mã1, suy nghĩ lung tung chứ?1 Tâm viên ý mã 心猿意馬 tiếng Việt nghĩa đen là cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm rất đau lòng mà suy ngẫm, hắn cũng không nghĩ mình ngốc nghếch đến vậy, nhưng sao Quý Thư Ngôn chú ấy cứ câu dẫn hắn vậy!Nhìn Quý Thư Ngôn đổi xong giày, hắn thuận tay đưa cặp công văn cho Quý Thư Ngôn."Chú đi đường cẩn thận."Quý Thư Ngôn nhận lấy, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Anh và Đoàn Chấp không thân quen đến mức này chứ. Nhưng ngày hôm qua bọn họ đều ngủ chung một phòng, ban đêm còn 'thẳng thắn thành khẩn nói chuyện', xem ra không cần thiết làm ra gật gật đầu "Đã biết."Sau đó cũng không quay đầu rời Chấp nhìn theo bóng dáng đã đi xa, nhớ tới lời nói của Quý Thư Ngôn vào buổi tối hôm qua, trước khi hắn được Quý Viên dẫn về nhà đã từng gặp qua hắn. Nhưng Quý Thư Ngôn không biết rằng, trước khi quen biết Quý Viên hắn cũng đã gặp qua Quý Thư mùa đông năm ấy, hắn đứng ở nhà ga trong tay bị người ta nhét cho một cái ô. Hắn ngẩng mặt lên, thấy một thân ảnh đã đi xa, mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh cao gầy, một đoạn cổ trắng như thiên nga lộ ra dưới mái tóc đen, trắng nõn xinh đẹp, ở trong đám người như viên ngọc sáng lấp lánh. Khiến hắn nhớ mãi không quên cho đến tận hôm nay..Quý Thư Ngôn lái xe đi đến bệnh viện, trước tiên mở máy tính nhìn thoáng qua lịch trình làm việc ngày hôm nay, sau đó lại đi kiểm tra các phòng, hỏi thăm những bệnh nhân mà anh đang điều trị, còn hướng dẫn cho những bác sĩ trẻ tuổi mới bệnh số 06 là một bé gái 5 tuổi tên Chương Nhuỵ, bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh thông liên nhĩ. Cô bé mới ăn xong bữa sáng của bệnh viện đang ở trên giường chơi búp bê Tây Dương, nhìn thấy Quý Thư Ngôn tới ngọt ngào cười một cái."Chào bác sĩ Quý ạ."Cách mà cô bé gọi Quý Thư Ngôn cũng là học của người khác, ba mẹ bé đều gọi Quý Thư Ngôn là bác sĩ, cô bé cũng học Thư Ngôn cũng cười "Chào cháu."Anh sờ soạng trong túi mình lấy ra một món đồ chơi nhỏ đã được khử trùng đưa cho cô bé."Cho cháu đó."Trẻ nhỏ vẫn luôn thích cách gây bất ngờ kiểu này, Chương Nhuỵ cũng giống vậy, vui vẻ vỗ vỗ xuống giường. Quý Thư Ngôn sờ đầu cô bé, bắt đầu dò hỏi như thường lệ, Chương Nhuỵ rất nghe lời đáp lại từng câu. Ba mẹ bé rất bận không phải mỗi giờ mỗi phút đều ở bên chăm sóc, hiện tại người đang ngồi ở mép giường chính là hộ sĩ, giúp Chương Nhuỵ bổ sung thêm một số vấn đề mà bé không trả lời là bác sĩ khoa ngoại tim mạch, đã sớm nhìn quen sinh ly từ biệt, nhưng cô bé này thật sự quá ngoan, khiến anh nhớ tới Quý Viên khi còn nhỏ, anh đôi khi không nhịn được đối với cô bé có thêm vài phần ôn hoà."Hôm nay bạn nhỏ Chương Nhuỵ biểu hiện rất tốt." Anh bắt chước cách các bác sĩ khác dỗ trẻ, nhưng anh làm lại chẳng ra sao, giọng điệu cũng có chút cứng ngắc. Không có cách, đứa nhỏ mà anh dỗ qua cũng chỉ có Quý may Chương Nhuỵ hiểu được dùng sức gật đầu, hai má bánh bao theo đó rung lên."Vâng!"Quý Thư Ngôn cười cười, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy kim tiêm cắm trên tay đứa nhỏ, tươi cười cũng phai nhạt dần. Anh nói chuyện với Chương Nhuỵ vài câu, lại hỏi thăm những bệnh nhân khác, còn phải điều chỉnh phương án trị liệu, bận rộn cả một buổi sáng cho đến giữa trưa mới có thời gian ngồi xuống ăn bát mì, miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi nửa giờ lại phải đi họp đến khi Quý Thư Ngôn về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, ngày hôm nay tan tầm cũng không tính là muộn. Anh đẩy cửa ra, ném chìa khoá ở huyền quan.* huyền quan là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chínhBiệt thự bao trùm một màu tối đen yên tĩnh đến mức không nghe được bất kì âm thanh nào, chỉ có cái bóng của chính mình chiếu lên trên sàn nhà. Quý Thư Ngôn đứng ở cửa vài giây, nghỉ hè qua đi, lúc trước mỗi ngày Quý Viên đều ở nhà, tuy có ồn ào nhốn nháo nhưng cũng mang theo không khí sôi nổi náo nay thật sự quạnh quẽ lại gây lên một loại cảm xúc trống rỗng khác. Anh đi vào phòng bếp, muốn uống một cốc nước lạnh thuận tiện xem có gì ăn không, vừa nãy anh vẫn luôn khám cho bệnh nhân đến giờ vẫn chưa ăn cơm khi vừa mở tủ lạnh ra lại ngây ngẩn cả tầng thứ hai để một cái hộp nhỏ bên trên dán một cái ghi chú hình mặt cười. Anh cầm lấy tờ giấy lên, bên trên là chữ viết rồng bay phượng múa - 'Đây là bữa khuya dành cho chú Quý'Quý Thư Ngôn nhìn vài giây, cái này hiển nhiên là do Đoàn Chấp viết, Quý Viên rất có quy củ sẽ không gọi anh là 'chú Quý'. Anh mở cái hộp ra, bên trong là hai cuộn cơm nắm, cũng không tính là nhiều, nhân bên trong được nhồi đến căng phồng. Anh lấy cơm nắm mang đi hâm nóng một chút rồi ăn nó cùng với sữa bò, mùi vị cũng không tồi, cua và thịt bò đều là thứ anh thích ăn, có thể vào ban đêm mệt mỏi này vuốt phẳng cái dạ rửa bát Quý Thư Ngôn một bên xả nước một bên nghĩ, lần sau Đoàn Chấp có tới đây ở qua đêm, anh sẽ cố gắng chuẩn bị cho cậu ấy một bộ đồ thích hợp để mặc ở nhà.
cậu kiềm chế một chút