Dù đám cưới đã qua lâu nhưng mỗi kỷ niệm trong hôn nhân vẫn đáng để kỷ niệm. Ngày cưới của họ là điểm nhấn ghi lại nhiều khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời lứa đôi, bao gồm buổi hẹn hò đầu tiên, buổi hẹn hò đầu tiên, nụ hôn đầu tiên và cả mối tình đầu. Tình yêu và hôn nhân không phải lúc nào cũng dễ dàng. 7. Chuyến Tàu Hoàng Hôn - Thanh Tuyền 8. Tàu Đêm Năm Cũ - Băng Châu 9. Hoa Sứ Nhà Em - Chế Linh 10. Ngoại Ô Buồn - Băng Châu 11. Cay Đắng Tình Đời - Lưu Hồng 12. Đóm Mắt Hỏa Châu - Kim Tuyến 13. Lời Kẻ Đăng Trình - Chế Linh 14. Loài Hoa Không Vỡ - Lưu Hồng 15. KỶ NIỆM HÔN PHỐI TẠI GIÁO XỨ CHÍ HÒA. 1. Chúa trong thư Thánh Phaolô gởi tín hữu Rôma dạy chúng ta "chớ mắc nợ nhau điều gì ngoài ra Tình thương mến". Tình thương là món nợ không bao giờ trả hết: nợ tình, nợ nghĩa, nợ yêu thương là những món nợ được ghi đậm Tham gia hộ niệm là sự phát tâm cao cả với mong ước trợ duyên cho người vừa mất giữ vững câu niệm Phật, thành tựu cận tử nghiệp trong sạch để sinh về cõi lành. Đời sống Tình yêu - Hôn nhân. Ứng xử hài hòa khi tham gia hộ niệm. Chỉ có những thứ đáng mơ ước, sang trọng và đẹp mới có thể tượng trưng cho một mốc kỷ niệm ngày cưới quan trọng như thế. 50 năm trước họ trao tay nhau cặp nhẫn cưới bằng vàng, 50 năm sau chiếc nhẫn bằng vàng sẽ được trao thêm một lần nữa. Nếu nhẫn cưới là kết tinh cho tình yêu và nhẫn nhịn nhau trong hôn nhân. Vợ chồng diễn viên Kha Ly - Thanh Duy chia sẻ về quan niệm vật chất trong tình yêu và hôn nhân. Nghìn Lẻ Một Chuyện phát sóng định kì vào lúc 23h00 Chủ Nhật hàng tuần trên HTV7 là talkshow ftry. - Lại đây...Lâu Tư Trầm vỗ chỗ trống bên giường mình, ý bảo Tần Mộ Sở đến Mộ Sở cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng ngồi xuống rồi hỏi- Thấy thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao?Nói đoạn, cô lại duỗi tay sờ trán hắn Anh sốt vì nhiễm trùng vết thương à? Cô hỏi nhiều quá! Bảo tôi trả lời câu nào trước đây? Lâu Tư Trầm bỏ tay Tần Mộ Sở xuống, cầm trong bàn tay to rộng của mình rồi Trả lời hết Mộ Sở mặc cho hắn nắm lấy tay mình, không giãy dụa, cũng không rút ra Bác sĩ bảo thế nào? Không đáng ngại. Vết thương có nhiễm trùng không? Hơi hơi. ... Thế nghĩa là có nhiễm trùng rồi!Tần Mộ Sở cau chặt đôi mày thanh tú, cắn môi dưới, nhìn hắn đầy lo lắng Vết thương đau lắm đúng không? Đau lắm, đau đến mức phải có người lên giường hầu hạ rồi. Tần Mộ Sở lườm hắn- Ăn nói hẳn hoi!Lâu Tư Trầm xốc chăn xuống giường Vào phòng thay quần áo chọn một bộ đồ ra đây cho tôi. ... Anh không nằm nữa à? Đói rồi, đi ăn cơm trước. Ừ nhỉ! Tần Mộ Sở vào phòng thay quần áo rồi nói vọng ra Ở ngoài gửi nhiều đồ ăn vào đây lắm, hơn nữa hình như đều là do đầu bếp nhà hàng Michelin nấu thì phải! Chủ nhiệm Lâu à, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao anh thích ở khách sạn mà không chịu về nhà rồi, ngày nào cũng sống sung sướng, cơm đến há mồm, áo đến giơ tay thế này thì tôi cũng muốn ở khách sạn luôn! Thế thì đến đây. Lâu Tư Trầm tựa vào cửa phòng thay đồ rồi ...Tần Mộ Sở phát giác ra mình lại tự lấy đá đập chân chuyển đề tài một cách cứng ngắc- Ban nãy nhìn mấy bác sĩ ở ngoài mà tôi phát hoảng luôn. Họ là các bác sĩ hàng đầu trên thế giới đó! Chậc chậc, đáng lẽ ban nãy tôi phải lấy điện thoại quay lại cảnh tượng rầm rộ ấy mới đúng, mời nhiều bác sĩ nổi tiếng tập trung lại một chỗ như vậy vất vả biết chừng nào chứ!Cùng lúc ấy, Tần Mộ Sở cũng nhận ra sự chênh lệch giữa cô và người đàn ông người trên trời, một người dưới Mộ Sở vừa chọn đồ cho Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa, vừa nói với hắn- Sao tôi lại cảm thấy anh không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ?Lâu Tư Trầm nhướn mày, đáy mắt toát lên ánh nhìn sâu xa- Ý gì thế?Tần Mộ Sở suy nghĩ nghiêm túc rồi lắc đầu- Không nói rõ ra chỉ thấy người đàn ông trước mặt này toát ra hơi thở thần bí mà cô chẳng thể nhìn rõ mà hắn thật sự chỉ là con trai lớn của họ Lâu, thì vì sao hắn lại có thể triệu tập được tất cả những bác sĩ nổi danh vào bậc nhất như thế? Bình thường bọn họ đều rất kiêu ngạo, muốn mời được một người đã khó lắm rồi, huống hồ là cả một nhóm đến phục vụ hắn ta?Hơn nữa, bọn họ vô cùng cung kính với Lâu Tư Trầm, hiển nhiên đó không phải là thái độ mà các bác sĩ được thuê về nên có, mà là sự cung kính tự nhiên phát ra từ chính nội tâm họ!Vết thương trên người hắn còn là do súng gây ra...Tần Mộ Sở cảm thấy càng ngày mình càng không nhìn thấu được người đàn ông trước thực sự chỉ đơn giản như những gì mình biết thôi ư?Tần Mộ Sở chọn cho hắn mộ chiếc áo sơ mi trắng sọc xám và một chiếc quần Tây đen Được không? Tùy cô! Lâu Tư Trầm dễ tính một cách bất Thế cứ mặc vậy đưa quần áo cho Tư Trầm không nhận- Tôi là người bị thương đấy, cô mặc cho tôi Mộ Sở quẫn bách đến mức đỏ bừng cả mặt- Đừng quậy nữa, anh bị thương ở ngực chứ tay chân có sao đâu!Nói đoạn, Tần Mộ Sở nhét quần áo vào tay hắn rồi giận dữ lườm hắn một cái- Tôi tắm cho anh là quá lắm rồi, đừng có mà được voi đòi Tư Trầm bật cười, nhận lấy quần áo rồi nói đầy tà tứ- Được, cô tắm cho tôi là được, còn quần áo để tôi tự Tư Trầm vừa nói vừa mặc áo sơ Mộ Sở lườm hắn, hờn dỗi Tôi đi ăn sáng đây! Anh rửa mặt xong thì đi ăn đi không nguội. Ừ. Lâu Tư Trầm vừa cài cúc áo vừa Tần Mộ Sở đi ra khỏi phòng ngủ thì đoàn bác sĩ đông đảo đã rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình thư kí Chào cô kí Lâm chào Chào cô, thư kí Lâm, sáng sớm đã làm phiền cô Mộ Sở nghĩ may mà Lâu Tư Trầm có một thư kí đáng tin, chứ nếu không cô không biết phải làm thế nào Không sao, đây đều là việc mà tôi phải làm đoạn, thư kí Lâm đưa cho cô một tờ danh sách Cô Tần, đây là đơn thuốc của ngài Lâu và một số điều cần chú ý, bình thường làm phiền cô nhắc nhở ngài ấy giúp tôi nhé. Được, tôi sẽ nhắc anh ta uống thuốc đúng giờ. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước. Thư kí Lâm không muốn ở đây làm cái bóng đèn giữa hai người họ đâu. Vâng, cô cứ đi làm việc của cô đi! Có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé. Thư kí Lâm rời vừa đi thì Lâu Tư Trầm cũng đã mặc xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng Mộ Sở không thể không thừa nhận rằng, hắn là người đàn ông mặc sơ mi và quần Tây đẹp nhất, phong cách nhất mà cô từng dù lúc này hắn không thắt caravat, mấy cúc áo sơ mi từ cổ xuống cũng không chịu cài, thế nhưng ăn mặc như thế cũng chẳng làm giảm đi mảy may khí chất ngạo mạn toát ra từ người hắn. Dường như hắn đến cùng ánh sáng rực rỡ, khiến cho Tần Mộ Sở chẳng thể nào rời mắt kể là dáng người, diện mạo hay khí chất, người đàn ông này đều rất gợi tình!Khó trách sao năm đó cô lại bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đến tận bây giờ vẫn chẳng thể lấy lại cả thân thể và trái tim Nhìn gì thế?Lâu Tư Trầm đã đến gần cô từ bao Hả?Bấy giờ Tần Mộ Sở mới hồi thần lại, cô ngượng quá, vội quay đi- Không gì, ăn cơm thôi!Cô quay người đi vào phòng Tư Trầm rảo bước đuổi Mộ Sở mở món ăn được giữ ấm, vừa thấy đồ ăn được đựng trong khay bạc thì không khỏi thốt lên kinh ngạc- Bữa sáng này quá xa xỉ rồi!Mỗi món không nhiều lắm nhưng chủng loại lại cực kì đa dạng, có nhiều món mà Tần Mộ Sở còn chưa thấy bao giờ, chẳng trách cô cứ như nhà quê ra Thích thì ăn nhiều chút Tư Trầm ngồi xuống bên như hắn không có hứng lắm với bữa sáng đa dạng trước mặt. Hắn không ăn vội, mà cầm tờ báo sáng thư kí Lâm chuẩn bị cho mình rồi chăm chú lật Mộ Sở hơi bất mãn. Cô nhíu mày, gõ dao nĩa lên bàn ăn, nhắc hắn- Ngài Lâu, đừng vừa ăn vừa đọc, dạ dày anh đã không tốt rồi, giờ mà không chăm sóc nó tử tế thì nó sẽ biểu tình cho anh xem!Nói đoạn, cô dùng nĩa xiên một miếng điểm tâm nhỏ, đặt vào đĩa ăn của hắn- Ăn cơm xong rồi xem tiếp, được không?Lâu Tư Trầm ngước mắt lên khỏi tờ báo rồi nhìn Tần Mộ Sở ở đối diện Sao lúc trước tôi không nhìn ra cô lắm chuyện như thế nhỉ? ... Ý là bây giờ anh kì thị tôi chứ gì?Tần Mộ Sở bực mình cắn cái dĩa trong tay rồi liếc nhìn hắn đầy căm giận- Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!Chẳng phải cô muốn tốt cho hắn hay sao hả?- Nếu anh thấy tôi phiền quá thì tí nữa ăn cơm xong tôi sẽ đi Mộ Sở nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng làm cho hai má phồng Tư Trầm liếc cô mà buồn cười. Sau đó hắn thả tờ báo xuống, cầm lấy dao nĩa- Hài lòng chưa?Tần Mộ Sở cười tươi roi còn tạm được!Bao nhiêu buồn bã trong lòng Tần Mộ Sở tan thành mây khói, ăn cái gì cũng thấy ngon hơn. Cô vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa khen không ngừng nghỉ- Đầu bếp Michelin đúng là đẳng cấp, cái gì vào tay họ cũng thành sơn hào hải vị cả. Cái bánh ngọt này cũng thế này, ăn ngon quá là ngon!Lâu Tư Trầm nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt cô, nét dịu dàng đong đầy trong ánh Mộ Sở thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì không ăn nữa, cô bỗng thấy hơi thẹn thùng Anh nhìn tôi mãi thế làm gì? Lần đầu thấy phụ nữ ăn uống xấu nết như cô, lạ mắt ấy mà. Lâu Tư Trầm đáp, mắt đượm ý ...Tần Mộ Sở lườm hắn- Anh không móc mỉa tôi mấy câu thì khó ở lắm phải không?Lâu Tư Trầm nhếch lông mày, không nói gì thò tay về phía Tần Mộ Sở!Tần Mộ Sở hoảng hốt né ra sau theo bản năng rồi nhìn hắn với vẻ đầy nghi tay của Lâu Tư Trầm vươn phải khoảng không, hắn cau mày, nét không vui hiện rõ trên vẻ mặt- Đừng động Mộ Sở bèn ngồi im ngoan ngoãn, không dám động đậy hắn vươn tới, ngón tay lạnh lẽo vuốt lên miệng cô rồi xoa mấy Mộ Sở giật Tư Trầm híp mắt liếc cô ra chiều ghét bỏ Ăn bánh ngọt mà mồm toàn vụn bánh! Tần Mộ Sở, cô là phụ nữ đấy! ... Rõ ràng ngón tay hắn lạnh ngắt, thế mà Tần Mộ Sở lại thấy khóe miệng mình nóng rực lên như phải vội vàng lau miệng rồi nói với vẻ luống cuống Thì vì bánh ngon quá mà! Nếu thích thì tôi bảo họ ngày nào cũng làm cho cô ăn. -... Thôi vội vàng xua tay từ Sao?Lâu Tư Trầm cau Mộ Sở cắn cái nĩa trên tay rồi nói với vẻ vô tội- Anh đừng có làm tôi quen với cuộc sống xa hoa lãng phí này, tôi ăn cơm rau dưa quen rồi...Đôi mày hoàn mỹ của Lâu Tư Trầm cau lại thành một chữ “xuyên” Tần Mộ Sở, cô sợ tôi đột ngột xông vào cuộc sống của cô à? Hả? Gì cơ? Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả. Tần Mộ Sở chột dạ, giả dám nhìn hắn thêm cái vì... lời hắn nói đâm trúng tim đen của sợ lắm! Sợ hắn sẽ xông vào cuộc đời mình lần nữa, và càng sợ hơn rằng cô sẽ quen với cuộc sống có hắn cạnh bên! Chị Lý vừa liếc nhìn cũng nhận ra thứ này, kích động cười nói với Mộ Sở- Đây là thứ mà thiếu chủ yêu quý nhất! Là do năm đó Cô Lang lão gia đích thân truyền lại cho thiếu chủ! Thiếu chủ chưa bao giờ để chiếc vòng cổ này rời người đâu, cho dù không đeo trên cổ thì nhất định cũng phải đặt ở trong người. Không ngờ nay thiếu chủ lại đưa nó cho thiếu phu nhân cô! Có thể thấy được tình cảm của thiếu chủ dành cho thiếu phu nhân cô không phải là bình thường đâu!Mộ Sở nghe vậy không khỏi kinh nhiều hơn là được chiều mà nghe Tiết Bỉnh nói tiếp- Chiếc vòng cổ này là do ông nội của thiếu chủ đưa cho ngài ấy trước khi qua đời. Cho tới nay thiếu chủ vẫn xem chiếc vòng cổ này như vị thần bảo vệ, mà chiếc vòng cổ này cũng đúng là đã cứu thiếu chủ mấy lần. Bây giờ thiếu chủ tặng nó cho thiếu phu nhân cô, chính là hy vọng nó cũng sẽ bảo vệ cô như đã từng bảo vệ ngài ấy vậy!Mộ Sở ngạc nhiên nhìn chiếc dây chuyền này, ngoài được chiều mà sợ ra thì đa phần là cảm thấy bất ngờ, cảm động, cùng với khó sao chứ?Rõ ràng cô và người đàn ông kia là hai người xa lạ, nhưng tại sao anh lại đối xử cẩn thận tỉ mỉ với cô như vậy? Thậm chí, anh có thể tặng cho cô vật mang theo bên mình quan trọng nhất, thần bảo vệ của anh?Mộ Sở thật sự là nghĩ mãi mà không Trợ lý Tiết, thứ quan trọng như thế, tôi nhất định không thể nhận được!Mộ Sở nói rồi vội lấy vòng cổ từ trên cổ xuống, lo sợ đưa cho Tiết Anh cũng mới nói rồi đấy, đây là bùa bình an của thiếu chủ, cũng đã từng cứu anh ấy mấy lần. Thứ quan trọng như thế, sao tôi có thể lấy được chứ? Làm phiền anh trả thứ này cho anh ấy giúp tôi. Cứ nói là tôi không thể nhận được…- Thiếu phu nhân, không được đâu! Nếu cô mà không thể nhận được thì trên đời này không ai có thể nhận được món quà này hết! Nếu tôi trả chiếc vòng cổ này lại thì e rằng ngày mai cô phải đi nhặt xác giúp tôi mất! Thiếu chủ tiêu diệt tôi là cái chắc!Tiết Bỉnh nói rồi làm động tác cắt …Mộ Sở sợ tới mức nhíu khoa trương tới mức đó chứ?- Đây là vật truyền thừa của nhà thiếu chủ. Cô lại là vợ của ngài ấy, cô nhận thì cũng không có bất cứ chỗ nào không ổn đâu! Nếu cô cố ý muốn trả lại cho thiếu chủ thì cô vẫn nên đích thân trả lại đi. Tôi thật sự là không dám đâu…- Nhưng mà…- Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó tôi nữa!Mặt Tiết Bỉnh nhăn như khổ Đúng đấy! Thiếu phu nhân, ngài cứ giữ nó trước đi! Nếu thật sự không muốn thì khi nào gặp thiếu chủ, ngài lại đích thân trả cho ngài ấy là được Lý cũng cuống quýt khuyên mà, muốn gặp được anh, lại là nói dễ hơn làm? Nhưng với tình huống trước mắt này thì Mộ Sở cũng không tìm được cách nào khác tốt hơn, đành phải gật đầu nhận lời- Vậy được rồi! Đành phải thế Sở nói rồi lại đưa vòng cổ cho chị Lý- Chị Lý, chị cất nó giúp tôi đi!Chị Lý vội nhận lấy- Cất đi làm gì chứ? Dù sao thì để ở đó cũng không làm được gì, cứ tạm thời đeo đi!Chị Lý vừa nói vừa đeo lên thay Mộ Thiếu phu nhân, cô đừng không tin nhé. Vòng cổ này thật sự có chức năng xua đuổi tà khí phòng ngừa tai họa đấy! Giống như tên Lưu Triệt kia, nếu hôm qua cô đeo chiếc vòng cổ này trên người thì cô xem hắn ta có còn dám làm xằng làm bậy với cô hay không! Cho nên ấy, cô đừng lãng phí khổ tâm của thiếu chủ nữa, cứ đeo lên trước đi! Phòng ngừa ngộ nhỡ đúng không? Trên đời này, kẻ tiểu nhân khó lòng đề phòng lắm!- Đúng đúng đúng! Chị Lý nói đúng!Tiết Bỉnh cũng vội hùa Sở bật cười- Được rồi. Không nói lại mấy người được. Thế thì tôi cứ đeo nó vậy!Mộ Sở đành phải lại đeo vòng cổ cầm mặt dây chuyền hình vuông đặt trước ngực lên nhìn ngắm mấy lần. Tuy rằng mặt dây chuyền rất đơn giản, thậm chí hoa văn bên trên cũng rất là giản dị, nhưng kỹ thuật chế tạo lại cực kỳ tinh vi, vừa thấy đã biết không phải là vật tầm thường thứ quan trọng như thế, tại sao người đàn ông kia lại muốn tặng nó cho mình chứ?Chẳng lẽ đúng như những gì mà chị Lý và Tiết Bỉnh từng nói? Tình cảm của người đàn ông kia dành cho mình…Phủi phui cái mồm! Sao có thể được chứ?Mộ Sở cuống quýt lắc đầu, vứt cái suy nghĩ đáng sợ đó của mình là ai chứ? Anh ấy lại là ai chứ? Anh ấy đường đường là Cô Lang thiếu chủ, người tồn tại như một huyền thoại sống, sẽ động lòng phàm với một người tầm thương như cô hay sao? Có thể sao?! Trừ phi mặt trời thật sự mọc từ phía tây thì mới có tí khả năng!Nhà họ Tần…Mây đen dày đặc, sắc mặt ai nặng Lưu Triệt băng bó toàn thân đến nhà cầu hôn Tần Triều Tịch thì cô ta tức giận tới mức mắng to- Lưu Triệt, anh cũng không chịu nhìn xem bây giờ mình là cái thá gì mà cũng xứng cưới tôi ư?! Lúc này anh chính là một kẻ tàn phế thứ thiệt!!! Không chỉ què tay mà ngay cả chỗ ấy… Anh đã biến thành đức hạnh này rồi mà còn muốn kết hôn á? Thèm hơi gái muốn điên rồi à?!Lưu Triệt ngồi trên xe lăn, cười đầy mặt dữ tợn nói- Đúng!!! Tao thèm hơi gái muốn điên rồi đây!!! Tao điên rồi nên mới nghe lời một con điên như mày đi dây vào đại tiểu thư nhà họ Tần! Nếu không phải Tần Triều Tịch mày, Lưu Triệt tao đây sao rơi vào nông nỗi này! Tần Triều Tịch, tao nói cho mày biết, hôm nay mày muốn gả cũng được, không gả cũng phải gả! Dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này của tao bây giờ đều là do mày tặng cho đấy! Sau này mày đừng hòng được thoải mái! Là địa ngục thì hai ta cũng phải xuống chung!!!- Anh đang nói lung tung gì đấy?! Có phải tôi biến anh thành cái dạng này đâu? Tại sao anh lại trách tôi chứ?! Còn nữa, Tần Mộ Sở này… Rốt cuộc thì cô ta là ai?! Tại sao anh lại sợ cô ta như vậy?!Sắc mặt Tần Triều Tịch bắt đầu trở nên khó coi. Không phải là vì Lưu Triệt nói muốn cưới cô, mà là vì một câu “Đại tiểu thư nhà họ Tần” trong miệng Lưu Triệt!Ngay cả loại cầm thú kiêu căng ương bướng như Lưu Triệt, trong tình huống bị người khác tra tấn thành dáng vẻ này mà khi nhắc tới Tần Mộ Sở thì vẫn dùng giọng điệu cung kính như thế, có thể thấy được rằng chỗ dựa sau lưng Tần Mộ Sở quả nhiên là không thể khinh thường rốt cuộc thì đó là ai?Lâm Lệ Lan vừa nghe thấy Lưu Triệt nói vậy thì biết ngay là hắn ta đã từng lén lút làm chuyện quá đáng với Tần Mộ Lưu Triệt, tại sao cậu lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Bảo cậu đừng tự tiện đụng vào cô ta! Sao cậu lại không nghe tôi nói gì cả vậy? Hả? Bây giờ biến thành thế này, cậu lại đổ thừa cho nhà chúng tôi? Con người cậu rốt cuộc có lương tâm hay không vậy?- Bà Tần, những lời bà nói tôi không thích nghe đâu nhé!Người xen vào cuộc đối thoại này là Lưu Lỗ Phong, ba của Lưu mặt Lưu Lỗ Phong vẫn rất là khó coi, bàn tay đặt lên tay vịn sofa vẫn nắm chặt Tại sao con trai tôi lại đi đụng vào cô ta, sao bà không hỏi thử xem con gái cưng của bà ấy? Nếu không phải cô ta đặt bẫy lừa gạt, xúi bẩy đứa con trai đơn thuần của tôi thì con tôi sẽ đi đụng vào đại tiểu thư nhà họ Tần hay sao? Bà nhìn mà xem, bây giờ con trai tôi đã biến thành cái gì? Tôi nói cho nhà họ Tần các người biết, con gái út nhà họ Tần Tần Triều Tịch, nhà họ Lưu chúng tôi chắc chắn sẽ cưới! Bây giờ con tôi đã biến thành thế này, nhà họ Tần các người không trốn thoát trách nhiệm được đâu! Nếu không gả thì đừng trách tôi không khách khí!- Ông…Lâm Lệ Lan tức giận tới mức tái Mẹ!!!Tần Triều Tịch lập tức sốt ruột tới mức đỏ mắt- Con không gả đâu! Con không muốn gả đâu!!- Ông Lưu à, có chuyện gì thì chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện, đừng vội nóng giận…Tần Vệ Quốc vội đi ra hòa nhiên ông ta không mong con gái cưng của mình gả cho tên biến thái Lưu Triệt này. Chưa cần nói đến chuyện trước khi bị tàn phế hắn ta vốn đã có tiếng xấu rồi. Bây giờ không chỉ què hai tay mà ngay cả “chân thứ ba” cũng ra đi luôn. Nếu con gái mình gả cho hắn ta thì không phải là đẩy nó vào hố lửa hay sao?- Ông Lưu, Lưu Triệt biến thành như bây giờ, cũng không thể đổ thừa hết lên đầu con gái út của tôi được. Cô con gái lớn kia của tôi…Nói tới đây, Tần Vệ Quốc thoáng dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp- Tôi thấy không bằng thế này đi, tôi tìm con gái lớn của tôi về, trước tiên là hỏi thử xem tình hình cụ thể là như thế nào. Nếu con bé có lỗi với Lưu Triệt trước thì tôi chắc chắn sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm! Cũng nhất định sẽ bắt nó phải đền bù cho nhà họ Lưu các anh! Nhà họ Lưu các anh nếu thật sự muốn con gái nhà họ Tần chúng tôi gả qua đó thì con gái lớn của tôi chắc chắn là người được lựa chọn. Con bé cũng hiểu chuyện hơn nhóc Triều Tịch này, chăm sóc người khác cũng cẩn thận Đúng đấy đúng đấy! Đây đều là cho Tần Mộ Sở gây ra, sao có thể đổ lên đầu tôi được? Ai tra tấn anh đến mức này thì anh hãy tìm người đó đi!Tần Triều Tịch cũng gật đầu lia lịa hùa theo ba Lỗ Phong cười lạnh châm chọc- Tần Vệ Quốc, tôi thấy anh sống nửa cuộc đời rồi mà cũng chẳng tỉnh táo được tí nào cả! Anh có biết con gái lớn của anh là ai không? Thế mà còn hoang tưởng muốn dùng con gái lớn nhà anh để kết hôn chính trị với nhà họ Lưu chúng tôi! Pho tượng phật như con gái lớn nhà anh ấy, đừng bảo là nhà họ Lưu chúng tôi không nâng được, e rằng cho dù là trung ương đến đây cũng không có mấy ai dám động vào cô ấy đâu! Cả nhà các người đúng là một lũ ngu ngốc hết chỗ nào, có một pho tượng phật như thế mà không đặt trong nhà cúng bái, còn hãm hại cô ấy cả ngày! Chỉ bằng chút thủ đoạn của các người mà cũng xứng để đấu với cô ấy chắc? E rằng các người còn không đủ tư cách mà xách giày cho cô ấy! Nếu ngày nào đó các người có chết thì cũng chẳng biết rằng tại sao mình lại chết đâu! - …Lời nói của Lưu Lỗ Phong khiến mọi người trong phòng nghe mà thay đổi sắc mặt. Ngay cả Tần Triều Tịch luôn coi trời bằng vung cũng lộ vẻ kiêng Vệ Quốc và Lâm Lệ Lan đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người cũng đều là khó hiểu cùng với sợ lẽ, đúng như những gì mà họ từng đoán vậy, sau lưng Tần Mộ Sở thật sự có người? Hơn nữa, người này còn là một nhân vật quyền thế tới mức có thể ra lệnh dễ dàng, hùng mạnh tới mức có thể một tay che trời, khống chế mọi chuyện!Nhưng rốt cuộc thì nhân vật quyền thế đó là ai chứ?- Ông Lưu, có phải ông biết nhân vật đó là ai không vậy?Vẻ mặt Tần Vệ Quốc xám ngắt như tro, hỏi Lưu Lỗ Lỗ Phong liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh Nói ra sợ là hù chết anh thôi! Nhân vật quyền thế này chính là Cô Lang! Mà con gái lớn yêu dấu của ông bây giờ chính là thiếu phu nhân chính thức của tổ chức Cô Lang đấy!- Cô… Cô Lang? Thiếu phu nhân? Con gái lớn của tôi Tần… Tần Mộ Sở?!Tần Vệ Quốc sợ tới mức nhũn chân, suýt nữa thì khụy gối xuống Ba!!!Tần Triều Tịch thấy vậy vội xông lên đỡ lấy ông Ba sao vậy? Cô Lang đó là ai mà khiến ba sợ quá vậy? Còn nữa, con đĩ Tần Mộ Sở kia gả chồng khi nào thế? Tại sao chúng ta đều không biết?- Câm mồm!Khuôn mặt già nua của Tần Vệ Quốc trắng bệch, giận dữ quát Tần Triều Tịch một tiếng khiến cô ta sợ tới mức rụt cổ lại. Ngay sau đó, nước mắt tủi thân trào ra, cô ta tức giận giậm chân- Mẹ, mẹ nhìn ba kìa! Con tốt bụng an ủi ba mà ba còn mắng con nữa!Lúc này sắc mặt của Lâm Lệ Lan cũng không dễ nhìn hơn chồng mình là mấy, hai tay đan vào nhau đặt trước người, nhưng vẫn không kìm nén được mà phát run. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn Trạng thái Đang raSố chương 867Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 2 năm trước Thể loại Truyện ngôn tình, HĐ, HEHai người luôn có tình cảm với nhau nhưng lại có những hành động ngược lại. Anh chọn lừa dối cô để kết hôn nhưng không cho cô biết anh là chồng cô. Liệu tình yêu của họ sẽ dẫn đến đâu?Sáu năm trước, cô Nếu anh đưa cho tôi một trăm triệu, tôi sẽ cho anh trải nghiệm thú vị nhất!Hắn đè cô lên tường và nói- Tần Mộ Sở, chúng ta đã chấm dứt hết rồi!Sáu năm sau, khi gặp lại nhau, hắn đè cô xuống giường- Đã mất một trăm triệu năm trước, giờ tôi sẽ đòi lại vốn lẫn lãi!- Tôi đã kết hôn rồi! - cô cô đã kết hôn hơn nửa năm rồi! Nhưng cô không biết về chồng mình, thậm chí còn không biết cả tên anh ta. Khi mọi người nhắc đến người đàn ông ấy, cô cứ trố mắt chẳng biết nói gì! Sáu năm về trước. - Mộ Sở, nghe nói cậu đá đàn anh Lâu để yêu tài tử khoa âm nhạc à? Có thật không thế? Tần Mộ Sở vừa tan tiết giải phẫu thì đã có bạn học thích buôn dưa chạy đến hỏi han. Tần Mộ Sở mỉm cười - Đúng vậy! - Không phải chứ? Trước kia cậu yêu anh ấy chết đi sống lại cơ mà? Sao nói đá là đá ngay được thế? Anh ấy là ai chứ hả? Người ta là Lâu Tư Trầm đấy! Bao nhiêu con gái trường này đổ xô vào anh ấy còn không kịp, cậu thì hay rồi, có mà còn không biết quý! Tần Mộ Sở sửa lời cô bạn một cách rất nghiêm trang - Phải nói là mình yêu tiền nhà anh ta đến chết đi sống lại mới đúng! - … Cô bạn há hốc miệng ra vì ngạc nhiên. Tần Mộ Sở nói thế cũng thẳng thắn quá rồi. - Ôm được một trăm vạn rồi, đương nhiên cũng đến lúc bái bai thôi. Lúc nói câu này, vẻ mặt của Tần Mộ Sở tươi rói như hoa, thoạt trông hả hê vô cùng. Cô bạn kia đang muốn nói thêm, nhưng vừa định mở lời thì đột nhiên nghẹn họng - Đàn anh… đàn anh Lâu… Lâu Tư Trầm lẳng lặng đứng phía đối diện, bóng dáng cao lớn mà cô đơn, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Tần Mộ Sở như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy. Hơi thở của Tần Mộ Sở hơi nghẹn lại, và cánh tay ôm cuốn sách bỗng siết chặt hơn. Thực ra cô đã nhìn thấy hắn ở phía đó từ lâu. Và những lời vừa nói ra, cũng là cô cố ý để cho hắn nghe thấy. - Mộ Sở ơi, mình có việc bận mất rồi, mình đi trước nhé… Bạn học vội tìm cớ đánh bài chuồn. Lâu Tư Trầm cất bước đi tới gần cô. Trái tim cô đau thắt lại theo từng bước chân của hắn. Cho đến khi… Cái bóng cao lớn của người đàn ông kia bao phủ cả người cô. Mùi hương thơm ngát đặc biệt trên người hắn xâm lấn hơi thở của cô. Không hiểu vì sao, cô bỗng thấy sống mũi cay sè và lệ nóng suýt nữa trào lên khóe mi, may mà cô ép mình nén xuống. - Lặp lại những lời em vừa nói cho tôi nghe! Giọng nói khàn khàn của hắn thoạt nghe vô cùng bình thản, thế nhưng ai hiểu hắn thì đều biết sự bình thản ấy chỉ là khúc dạo đầu trước khi bão nổi mà thôi! Tần Mộ Sở thở dồn dập. Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào hắn - Tôi chủ động tìm mẹ anh để đòi một trăm vạn kia đấy! Còn nữa, từ trước tới giờ tôi chỉ yêu một mình Cố Cẩn Ngôn. Quan hệ giữa chúng ta kết thúc rồi, hết rồi… ưm ưm ưm… Tần Mộ Sở còn chưa nói xong thì môi cô đã bị đôi môi mỏng lạnh lẽo của người đàn ông kia phủ kín. Hắn như một con thú hoang đang phát cuồng, một tay ấn cô áp sát bức tường sau lưng, một tay nâng cằm cô lên rồi công thành chiếm đất trên răng môi cô một cách cực kì bá đạo. Hắn cướp đoạt hương thơm đặc biệt thuộc về riêng mình cô, hắn xâm chiếm hoàn toàn từng hơi thở của cô… - Ưm… ưm… Tần Mộ Sở vùng vẫy, giãy dụa, đẩy hắn ra. Lâu Tư Trầm, đủ rồi! Buông tôi ra! Đủ hay không đủ, từ trước tới giờ không phải do em quyết định! Thân hình cao lớn của Lâu Tư Trầm đè nặng cơ thể mềm mại của cô. Hắn bễ nghễ nhìn cô từ trên cao, đáy mắt kìm nén lửa giận bừng bừng - Lúc trước, khi trăm phương ngàn kế quấn lấy tôi, đáng ra em phải biết em chưa từng có quyền quyết định lúc nào thì chúng ta chấm dứt! Nói xong, Lâu Tư Trầm suồng sã luồn tay vào trong áo cô! Hắn đang cố ý!! Hắn đau khổ vì cô, hắn nổi giận vì cô, thậm chí hắn còn muốn bóp nát cô trong tay mình! - Đừng làm thế!! Tần Mộ Sở hô lên rồi hoảng hốt nắm lấy bàn tay đang tác loạn Lâu Tư Trầm! Anh là đồ khốn… Đồ khốn? So độ khốn nạn, Lâu Tư Trầm tôi mặc cảm với em! Bàn tay ngang ngược càng thêm sỗ sàng trong thân thể cô, và cơn giận của hắn khiến cho động tác trên tay mạnh bạo hơn nhiều. Tần Mộ Sở thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng lên Được, anh muốn lên giường với tôi đến thế thì được thôi! Một trăm vạn! Đưa cho tôi một trăm vạn nữa, tôi cho anh sờ chán thì thôi! Ngủ chán thì thôi! Anh có muốn không?! … Bàn tay đang làm loạn trên người Tần Mộ Sở chợt dừng lại. Đầu ngón tay bỗng chốc lạnh tựa tuyết giá. Tần Mộ Sở rùng mình… Lâu Tư Trầm rút tay ra khỏi người cô, động tác cứng đờ. Sau đó, giọng nói khàn khàn của hắn lại vang lên lạnh lẽo - Tần Mộ Sở, chúng ta hết thật rồi! Nói đoạn, hắn đẩy cô ra đầy chán ghét, thế rồi quay người, hờ hững bỏ đi. Không quay đầu lại! Cuối cùng, vẫn là chính hắn đặt dấu chấm tròn cho quan hệ giữa hai người họ. Tần Mộ Sở ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy cái bụng đang đau râm ran, sắc mặt tái nhợt đi. Bụng dưới của cô, máu râm rỉ chảy… Mộ Sở vội vàng đứng dậy, đuổi theo Lâu Tư Trầm- Chủ nhiệm Lâu!Lâu Tư Trầm không dừng bước mà chỉ đi chậm hơn một Mộ Sở đuổi kịp rất nhanh Em còn chưa nói cảm ơn anh... Cảm ơn cũng được, cảm ơn bằng hành động thực tế đi. Lâu Tư Trầm liếc cô đầy thâm ...Mộ Sở nhớ tới “quà cảm ơn” mà hắn đòi lần trước thì đỏ ửng hai gò phải anh ấy lại muốn mình hôn đấy chứ? Cô không làm được cái việc ấy Mộ Sở còn đang do dự thì giọng nói của Lâu Tư Trầm đã vang lên Thứ bảy này mời tôi ăn trưa đi. Hả? Mộ Sở sửng sốt rồi ngẩng đầu lên nhìn Hả gì mà hả? Không muốn à?Sắc mặt Lâu Tư Trầm sa sầm Không không! Đương nhiên là muốn rồi!Tần Mộ Sở vội vàng lắc đầu xua Thế thì quyết định vậy cùng, hắn chỉ vào mũi cô mà cảnh cáo Em mà dám cho anh leo cây thì liệu hồn đấy. ... Mộ Sở le lưỡi với hắn Không đâu mà! Có cho em cũng không dám! Lâu Tư Trầm nói xong thì nhấc cặp chân dài, đi vào phòng thay đồ Sở cũng quay người đi vào phòng thay đồ Dung Nhan vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì gặp Tần Mộ Sở trong phòng thay Sở Sở! Cậu về thật rồi!Lục Dung Nhan kích động ôm chầm lấy Tần Mộ Sở- Mình cứ nghĩ cậu bị đuổi thật rồi cơ! Hai hôm nay mình khóc mất mấy giọt nước mắt liền!Mộ Sở bật cười, trêu cô Sao nước mắt cậu rẻ rúng thế hả? Hơ, sao mà cậu không có lương tâm gì cả thế? Rốt cuộc thì vì ai mà mình phải rơi nước mắt hả? Lục Dung Nhan buồn bực cù lên eo của Tần Mộ Sở, làm cho cô phải xin tha không ngừng Nhột quá! Thôi thôi, mình xin lỗi, mình sai rồi, được chưa hả? Mình không có lương tâm, mình là đứa vô lương tâm nhất trên đời! Cậu cũng biết cơ à? Bấy giờ Lục Dung Nhan mới tha cho Tần Mộ Sở. Cô nhìn xung quanh một lát rồi mới ghé tai Mộ Sở, thì thà thì thầm Có phải chủ nhiệm Lâu giữ cậu lại không? Cậu giỏi ghê đó, câu được chủ nhiệm Lâu vào túi rồi à? Đừng có mà nói bừa. Mộ Sở ngượng chín Nè! Mình không nói bừa đâu, nói thật với cậu đó!Lục Dung Nhan dựa trên tủ quần áo rồi hỏi nhỏ- Chủ nhiệm Lâu có biết đến sự tồn tại của Đuôi Nhỏ không? Anh ấy có biết cậu có con rồi không?Câu hỏi của Lục Dung Nhan khiến cho Tần Mộ Sở hơi ngây ra. Cô vội lắc đầu Anh ấy không biết! Dung Nhan, cậu tuyệt đối không được nói cho anh ấy biết! Không được nói cho ai biết hết! Mình biết rồi, cậu không nói thì mình cũng không nói đâu. Nhưng mà Mộ Sở à, nếu cậu thích chủ nhiệm Lâu thật thì sớm muộn gì cũng phải nói rõ chuyện con cái với anh ấy mà. Rõ ràng là Lục Dung Nhan hiểu lầm ý của Tần Mộ Sở. Cô chỉ lo sau khi Lâu Tư Trầm biết Mộ Sở có Đuôi Nhỏ thì sẽ không thích cô nữa mà Dung Nhan thở dài rồi khuyên nhủ Tần Mộ Sở Sở Sở à, mình thấy chủ nhiệm Lâu không phải là người so đo đâu, nếu cậu nói chuyện thẳng thắn với anh ấy thì chắc là anh ấy sẽ hiểu cho cậu mà. Cậu cứ cố ý giấu diếm, mình lo là càng lâu thì anh ấy càng khó chấp nhận ấy... Dung Nhan, quan hệ giữa mình với chủ nhiệm Lâu không phải như cậu nghĩ đâu. Tần Mộ Sở không biết phải giải thích với cô bạn ra sao mới được. Không phải quan hệ như mình nghĩ? Cậu có dám nói cậu không có tình cảm gì với chủ nhiệm Lâu không? Mình... Nói đúng lương tâm coi! ... Ôi, sợ cậu quá mà! Mộ Sở đỏ bừng cả Thấy chưa? Nói không nên lời rồi chứ gì? Thích thì bảo là thích, trai chưa vợ gái chưa chồng, ngại gì chứ?Nói xong, Lục Dung Nhan còn huých vào eo Mộ Sở một cái Mình thấy hai người hợp đôi cực luôn. Chuyện giữa mình và anh ấy không có hi vọng đâu. Mộ Sở mở tủ, lấy quần áo nói câu này, cô nhìn thấy vẻ mặt của mình ỉu xìu đi một Sao lại thế?Lục Dung Nhan rất không đồng tình với kết luận của Tần Mộ Sở Sao mà không có hi vọng? Giác quan thứ sáu của mình mách bảo là chủ nhiệm Lâu cũng rất thích cậu đấy. Mình kết hôn rồi. Mộ Sở bỗng quăng ra một quả Cái gì cơ?Lục Dung Nhan nhìn Tần Mộ Sở bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó cô nàng cười khan- Mộ Sở, cậu tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư à? Kết hôn á? Cậu kết hôn bao giờ? Sao mình lại không biết? Chồng cậu là ai? Cố Cẩn Ngôn à?!Đã nói đến nước này thì Tần Mộ Sở cũng không định gạt Lục Dung Nhan nhữa. Cô thở dài, vẻ mặt thoáng chút ưu thương Mình kết hôn nửa năm nay rồi, không nói cho cậu là vì mình cũng chẳng biết phải nói như thế nào cả. Kết hôn nửa năm rồi? Lục Dung Nhan líu lưỡi, nhìn Tần Mộ Sở với vẻ khó tin- Cậu đùa với mình à? Ông xã cậu là ai?Mộ Sở lắc đầu- Mình cũng muốn biết ông xã mình là ai lắm Sở kể lại vụ kết hôn khó hiểu của mình cho Lục Dung Nhan nghe, nhưng giấu kín việc chồng mình là thủ lĩnh của tổ chức thần bí nọ, sợ sẽ làm cho Lục Dung Nhan hoảng cô cũng không tin thì người khác làm sao mà tin Sở Sở...Nghe xong, Lục Dung Nhan nhìn cô với ánh nhìn kinh ngạc, rồi bỗng vươn tay ra áp lên trán cô- Đừng bảo là cậu ấm đầu, nói mơ đấy Sở gạt tay Lục Dung Nhan xuống khỏi trán mình rồi bực mình bảo Có mà cậu ấm đầu ấy! Cậu thấy mình có giống đang nói mơ không? Ý cậu là... đến tận bây giờ cậu vẫn không biết ông chồng mình tròn méo thế nào ấy hả? Vụ này... vụ này khó tin lắm đấy biết không? Mộ Sở nhún vai. Cậu nghĩ thoáng thật đấy. Thế chủ nhiệm Lâu có biết cậu có chồng rồi không? ... Biết chứ, mình nói với an ấy rồi mà. ... Lục Dung Nhan đờ ra một lúc lâu rồi mới nói với vẻ cạn lời- Hai người giỏi thật, một người đã kết hôn, một người sắp kết hôn, thế mà...Mộ Sở biết Lục Dung Nhan muốn nói gì. Cả hai người đều đang ngoại tình rồi còn gì nữa! Tần Mộ Sở cũng biết quan hệ của mình và Lâu Tư Trầm không hề chính đáng, thế nhưng cô có còn cách nào đâu? Cô đâm lao rồi thì phải theo lao thôi! Mình còn muốn nói cho cậu biết bí mật này nữa. Cậu gạt mình chuyện gì nữa hả? Lục Dung Nhan lườm Tần Mộ Sở nói Có nhớ cái hôm mình với cậu đi bắt gian không? Nhớ chứ sao không? Nhớ như in trong óc đây này! Nói đến chuyện hôm đó, Lục Dung Nhan vẫn còn giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi. Tối đó mình nói mình gặp bạn trai cũ đúng không? Đúng đúng đúng, cậu bảo cậu gặp ba của Đuôi Nhỏ, thế sau đó thế nào? Có liên lạc nữa không? Bây giờ Đuôi Nhỏ bị bệnh mà gã ta không thèm đến thăm à? Lục Dung Nhan hỏi Sở chỉ đáp mỗi một câu Lâu Tư Trầm chính là ba ruột của Đuôi Nhỏ đấy. ... Lục Dung Nhan há hốc miệng, hai mắt trợn lên đầy kinh ngạc. Mãi một lúc lâu sau, cô nàng vẫn chưa tiêu hóa được quả bom nguyên tử mà Tần Mộ Sở quăng lâu, cô mới nuốt nước miếng rồi ngạc nhiên nhìn Tần Mộ Sở- Cậu còn tên lửa đạn đạo gì nữa không? Có thì quăng luôn đi để mình tiêu hóa một thể...Nhìn dáng vẻ hài hước ấy, Tần Mộ Sở không nhịn được bật cười Hết rồi, không còn nữa đâu. Nếu có thì chỉ còn việc mình muốn sinh thêm đứa nữa cho Lâu Tư Trầm thôi. Chuyện này có tính không hả? ... Mộ Sở không để ý đến dáng vẻ đứng hình của Lục Dung Nhan nữa mà đi vào phòng nhỏ thay quần áo. Lúc cô ra ngoài, Lục Dung Nhan vẫn đứng đờ ra ở đó, chưa kịp định Sở vỗ vai cô nàng Ê, ăn tối chưa? Chưa thì đi cùng mình luôn đi, chủ nhiệm Lâu bao đấy. Ăn! Ăn chứ! Ba Đuôi Nhỏ mời khách cơ mà, mình phải đi bóc lột chứ! Nè nè, đừng có nói ra đấy nhé, không được nói đến Đuôi Nhỏ trước mặt anh ấy! Biết rồi biết rồi, cậu cứ yên tâm! Mình kéo khóa miệng lại là được chứ gì? Ôi trời ơi, bảo sao lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhiệm Lâu mình đã thấy quen quen rồi, hóa ra là Đuôi Nhỏ giống ba nó! ... Tần Mộ Sở bắt đầu hối hận vì nói mọi chuyện cho Lục Dung Nhan biết rồi đấy. Yên tâm đi! Mình cam đoan là không nói cho ai biết hết! Không nói cả cho Vương Di luôn! Cậu mà nói là không xong với mình đâu đấy! Hai người khoác vai nhau, đi ra khỏi phòng thay Sở gọi cho y tá riêng chăm sóc cho Đuôi Nhỏ. Giờ này thì Đuôi Nhỏ đã ngủ rồi. Mộ Sở không có ở đây một hôm, Đuôi Nhỏ vô cùng ngoan ngoãn. Nó chơi với bạn cùng tuổi ở phòng bên cạnh cực kì vui vẻ. Nghe xong, Tần Mộ Sở mới yên tâm đi ăn chiều với đồng nghiệp của tập hợp ở ngoài cửa, số người còn đông hơn lúc đầu hẹn một dụ như bên cạnh Tần Mộ Sở có thêm Lục Dung bên cạnh Lâu Tư Trầm thì thêm một Lục Ngạn Ô, chị....Lục Ngạn Diễm mới gọi được nửa câu “chị ba” thì nghẹn họng nuốt về rồi nặn ra một nụ cười mờ ám- Bác sĩ Tần, đã lâu không ngày Lâu Tư Trầm không ở đây thì Lục Ngạn Diễm cũng đi công tác, cho nên hai người đã lâu không gặp nhau rồi thật. Lần gặp gần nhất là trên bàn mạt chược kia Sở cười xấu hổ Đã lâu không gặp. Lên xe cả đi, ai lái xe tới? Lâu Tư Trầm hai cô gái là Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan thì mọi người đều lái xe Hai người đi với tôi Tư Trầm nói với Tần Mộ Sở và Lục Dung Thôi anh ơi!Lục Dung Nhan từ chối ngay tắp lự. Bây giờ cô không muốn làm cái bóng đèn 200V đâu!- Bác sĩ Lục à, cô đi với tôi đi! Tôi đang có việc cần tìm cô Ngạn Diễm kéo Lục Dung Nhan đến cạnh xe Dung Nhan chỉ chờ có thế, bèn vội gật đầu- Tốt quá tốt quá! Xe của bác sĩ lục nhìn xịn ghê, tôi muốn ngồi lâu lắm rồi đấy!

niệm niệm hôn tình