Đánh giá: 8.0/10 từ 50 lượt. Cùng đọc truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 của tác giả Thiền Tâm Nguyệt tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 là phần được mở rộngj của truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 1 Cô Dâu Bất Đắc Dĩ. Phần 2. “Mày đứng lại. Tên khốn kiếp này, mày nghĩ cứ như thế mà chạy được à?”. Cô đi giày cao gót tất nhiên là không chạy nhanh được, nghĩ đến cái thằng cha đụng phải cô rồi lại còn đẩy cô là cô lại sôi máu muốn đánh người, thấy co dau bat dac di tap 32, cÔ dÂu bẤt ĐẮc dĨ tẬp 32, phim thai lan hay. phần 2. 59:27. cÔ dÂu bẤt ĐẮc dĨ tẬp 11 - phim thai lan hay. vtvplus. Tập 2 bộ phim Pháp Sư Bất Đắc Dĩ 2, thu hút người xem với những cảnh quay ấn tượng dàn dựng tại Hồng Kông. Pháp Sư Bất Đắc Dĩ phần 2 lồng tiếng - Đàm Gia Nghi, Huỳnh Trí Văn, Huỳnh Tử Hằng, Lâm Khải Ân. Truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Chương 154 với tiêu đề 'Em không nỡ' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật Truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 là phần được mở rộngj của truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 1 với nhiều tình tiết hấp dẫn, ngọt ngào hơn. Và cũng có thể nói đây là phiên ngoại của Cô Dâu Bất Đắc Dĩ nhưng hai nhân vật chính đã được thay mới mẻ hơn. YLf5. “Không đâu.”“Nhất định thế.” Anh nói không là sẽ không sao? Kiều Tâm Uyển mới không cho anh bế “Đây là con gái tôi, không phải con anh, nó không cần anh bế.”Cố Học Võ dằn cơ với cô, anh cố ý vươn tay, không đạt mục đích thì không buông xuôi. Hai tay đặt ở phía sau lưng đứa bé, Kiều Tâm Uyển sốt ruột muốn cướp lại nhưng sợ làm đau con, bất đắc dĩ đành buông lỏng tay ra. Nhưng ai biết, đứa bé vốn đang ngủ, vừa được tay Cố Học Võ ôm lại bắt đầu òa khóc oe . . . . .Trên trán lại hiện lên ba vạch hắc tuyến, sắc mặt Cố Học Võ có vài phần xấu hổ. Nhìn baby bé nhỏ trong lòng mình, hai tay anh không thuần thục lắm vỗ vỗ sau lưng con, bắt chước những sản phụ khác lúc vừa rồi gặp ở hành lang đều làm như vậy khi bế con. Anh vỗ không tốt lắm, anh càng vỗ, cục cưng càng khóc dữ hơn.“Oe oe oe. . . . . .”Âm thanh ấy vô cùng chói tai lại càng kích thích. Trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên một tia đau lòng, tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vươn tay bế con từ trên tay anh. Cẩn thận thả xuống, vỗ vỗ. Rất thần kỳ, con bé vừa đến tay cô liền nín khóc. Thậm chí Kiều Tâm Uyển còn không nói đến một câu. Cục cưng vừa được ôm vào lòng cô là nín khóc ngay.“. . . . . .” Hắc tuyến càng lúc càng rõ ràng. Sắc mặt Cố Học Võ có chút bất ngờ. Trừng mắt với cục thịt nhỏ kia. Rất không thể tin được, anh lại vươn tay, lần này khó hơn Tâm Uyển bảo vệ quá chặt chẽ, chính là không cho Cố Học Võ thực hiện được “Không được chạm vào con bé.”Khóe miệng Cố Học Võ hơi hơi giật giật. Vẫn tiến lên nhì nhèo với Kiều Tâm Uyển. Anh cố chấp vươn tay, cố chấp nhất định phải bế được cục thịt nhỏ.“Anh làm gì. . . . . .” Kiều Tâm Uyển sốt ruột, người còn chưa khỏe lại. Phía dưới có chút đau. Bác sĩ nói sau khi sinh trong vòng nửa tháng tử cung co rút lại nên có thể sẽ hơi cảm giác mình chỉ dùng lực một chút là có máu chảy ra. Bất đắc dĩ, mặt biến sắc, lực trên tay buông lỏng vài phần. Cô buông lỏng, Cố Học Võ lại nắm lấy cơ hội, đem cái cục thịt nhỏ kia bế sang tay mình. Nhưng hai má cục cưng vừa mới chạm vào áo sơmi trước ngực Cố Học Võ lập tức liền oe lên một tiếng khóc nức mặt Cố Học Võ lúc này khó coi đến cực điểm. Nhìn cục thịt nhỏ ở trong lòng mình khóc oe oe không ngừng, khóe miệng anh cũng co rút. Cái vẻ mặt kia của Kiều Tâm Uyển xem ra phải gọi là vô cùng đời. Ai bảo anh không cần con tôi, con gái cũng không muốn anh. mẹ chạy nhanh đến vươn tay bế đứa nhỏ trên tay mình. Liếc mắt nhìn Tâm Uyển một cái “Con đó. Mau ngủ đi. Mẹ dỗ bé ngủ, con cũng ngủ đi.”“Mẹ. . . . . .” Kiều Tâm Uyển tức giận chỉ vào Cố Học Võ “Anh ta ở đây, con ngủ không được. Mẹ đuổi anh ta đi ra đi.”“Tâm Uyển. . . . . .” Đứa con gái này. Càng lớn càng tùy hứng, cứ nghĩ nó làm mẹ rồi sẽ thay đổi chứ. Kiều mẹ có chút khó xử nhìn Cố Học Võ, muốn anh đi ra với người con rể này, trong lòng Kiều mẹ rất phức tạp. Từ nhỏ Tâm Uyển đã quấn lấy Cố Học Võ, tâm tư kia rất rõ ràng, chỉ cần là người đều nhìn ra đến hai nhà môn đăng hộ đối, thực sự ở bên nhau cũng coi như một cái nhân duyên tốt đẹp. Cũng không ngờ Cố Học Võ lại có bạn gái trước. Vốn nghĩ hai người không còn cơ hội. Ai ngờ hai người lại ở với nhau. Kết hôn ba năm, thời gian này con gái sống thế nào, bà cũng biết ít nhiều. Nhưng không có cách nào để trách Cố Học Võ. Con gái từ nhỏ đã tùy hứng? Lại bị bà và ba nó làm hư. Làm việc thì nông nổi lại không suy nghĩ. Cố Học Võ từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo. Làm sao chịu được cá tính của Tâm Uyển?Bà nhìn quan hệ của con gái và Cố Học Võ càng ngày càng căng thẳng. Khuôn mặt tươi cười của con gái càng ngày càng ít gặp. Bà muốn khuyên con ly hôn, lại không mở miệng được. Sống cùng một người không yêu mình cả đời, thật sự rất vất vả. Nhưng con gái lại cố chấp. Nhắc tới việc này liền phản ứng lại ngay. Nói cho dù chết cũng phải giữ cái vị trí cô Cố đó. Thái độ bốc đồng như vậy, Kiều mẹ cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý vất vả hai người mới ly hôn. Tâm Uyển lại mang thai. Mặc dù con gái năm lần bảy lượt nói đứa bé này là con Trầm Thành, thậm chí Trầm Thành cũng nói như vậy. Nhưng bà lại cảm thấy có gì đó là lạ. . . . . .Cố Học Võ không có nghe được lời nói của hai mẹ con Kiều gia. Ánh mắt chỉ dừng ở cục thịt nhỏ kia thôi. Khuôn mặt nho nhỏ, vừa đến trên tay Kiều mẹ liền không khóc hít cái mũi, dáng vẻ muốn ngủ. Kiều mẹ vỗ vỗ lưng con bé, bé con liên bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng còn có vài phần ủy khuất.“Đúng là tiểu yêu tinh.”Kiều mẹ có chút bất đắc dĩ, tức giận liếc mắt nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, đem tiểu bảo bảo đặt lên giường nhỏ “Con bé với con lúc nhỏ giống nhau như đúc.”Kiều Tâm Uyển lúc nhỏ cũng không muốn ba bế, không ngờ con gái cô cũng như vậy.“Đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển có chút đắc ý, đưa mắt nhìn con mình, con gái ngoan. Quả nhiên là con của Kiều Tâm Uyển cô, không để cho cô mất mặt “Con gái con phân biệt được người nào là người họ Kiều. Đương nhiên không thích người khác bế.”Hai chữ người khác’ kia được đặc biệt nhấn mạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn hếch lên, rõ ràng còn đau, lại cười đến đắc ý. Ánh mắt Cố Học Võ tối lại, hơi hơi nheo hai tròng mắt, nhìn trừng trừng người phụ nữ trước là người khác? Kiều Tâm Uyển, cô đừng tưởng ghê gớm. Con, anh cũng có một nửa đấy. Xoay người nhìn tiểu bảo bảo, lúc này đã nhắm mắt lại đang ngủ. Cái bộ dáng không phải nói là đáng yêu mà là rất rất đáng môi lại mím chặt. Vừa muốn nói gì, thì cửa phòng bệnh lúc này bị người đẩy ra. Trầm Thành đến.“Tâm Uyển. Ăn cơm.” Trầm thành vào cửa, mang theo hai cái bình giữ ấm thật to. Lúc này nhìn thấy Cố Học Võ thì sửng sốt một chút.“Lão Đại?” Sao anh ấy lại ở đây? Đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, cô cũng không kiêng dè, cười ôn nhu với Trầm Thành.“Anh yêu, người anh em tốt này của anh nói muốn đến thăm bảo bối của anh. Còn mua một đống đồ nữa.”Cô cao thêm giọng nhấn ba chữ anh em tốt’, Trầm Thành lập tức liền hiểu được, đi đến trước giường để hộp giữ nhiệt xuống, một tay ôm bả vai Kiều Tâm Uyển.“Có mệt hay không? Cục cưng có gây ầm ĩ cho em hay không?”“Không có.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt hạnh phúc “Em thật sự rất tốt, con gái cũng rất ngoan, rất biết nghe lời. Giống em.”“Vậy là tốt rồi.” Trầm Thành nhẹ nhàng thở ra. Nhìn Cố Học Võ “Lão Đại. Cám ơn anh đã đến thăm bảo bối. Em sẽ chăm sóc bọn họ.”Ngụ ý chính là anh có thể đi rồi. Cố Học Võ nhìn Trầm Thành cùng Kiều Tâm Uyển ở trước mặt mình ân ái? Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng. Tầm mắt trở lại trên người đứa bé. Vừa định nói cái gì thì phát hiện Kiều mẹ đang há to miệng vẻ mặt quái miệng nhấp máy, mở miệng với Trầm Thành “Không có việc gì? Anh đi trước.”“Cám ơn lão Đại.”“Không tiễn.” Kiều Tâm Uyển sẽ không để mặt mũi cho anh, ánh mắt chỉ nhìn Trầm Thành “Trầm Thành, mấy thứ kia, em nghĩ cục cưng nhất định không thích. Anh ném đi.”Cố Học Võ còn chưa ra khỏi cửa. Lời của cô chính là cố ý nói cho anh nghe. Nhìn thấy bước chân của anh dừng một chút, cô tiếp tục mở miệng “Anh không biết đâu, anh em tốt của anh mà bế là cục cưng khóc ngay. Cục cưng cũng bị dọa tới rồi. Cục cưng nhất định sẽ không thích đồ mà anh ta tặng, anh đem ném hết đi.”Trầm Thành cũng thấy trên sofa phòng bệnh có một đống đồ dùng trẻ con, vẻ mặt có chút xấu hổ. Nhìn Kiều Tâm Uyển liếc mắt một cái “Thôi, ném đi rất uổng. Chút nữa xem người của phòng bệnh khác có cần không, chúng ta đưa cho người khác cũng được.”“Cám ơn, anh là tốt nhất.” Kiều Tâm Uyển thực vui vẻ, cũng không quản trưởng bối còn ở đây đã choàng tay ôm cổ Trầm Thành, hôn một cái lên mặt mặt Trầm Thành bất đắc dĩ “Em đó, nghịch ngợm muốn chết.”“Em đói bụng.” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy hộp giữ ấm anh đặt ở đầu giường “Em muốn ăn cơm.”“Ừ.” Trầm Thành nở nụ cười “Tất cả đều là đồ ăn em thích. Anh đã mời giúp em một vú nuôi trong một tháng. Nhưng phải ngày mai mới có thể đến, dù sao thì thời gian cũng gấp quá.”“Không sao. Anh còn nhớ là được rồi.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hạnh phúc “Cục cưng thật hành phúc, có người ba tốt như vậy.”“Con bé là con gái anh mà. Đương nhiên anh sẽ đối với con tốt một chút.”“Chẳng lẽ anh không cần đối tốt với em một chút?” Kiều Tâm Uyển nhướng đôi mi thanh tú, vẻ mặt kiêu ngạo.“Anh cũng không dám. Con gái là tiểu công chúa của anh, còn em chính là nữ vương của anh.” Trầm Thành rụt rụt cổ, vẻ mặt thê nô vô cùng “Được rồi. Nữ vương bệ hạ, hiện tại có thể mời người ăn cơm chưa?”“Phê chuẩn.” Kiều Tâm Uyển cười đến vui vẻ, lúc này Cố Học Võ đi tới cửa phòng bệnh, cô cũng không nhìn anh, chỉ cùng Trầm Thành đùa với cùng thân thiết ăn đồ ăn anh lấy cho mình “Thơm quá.”Trong lòng Kiều Tâm Uyển tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc. Chủ động ngẩng đầu hôn lên mặt Trầm Thành một cái.“Trầm Thành, em yêu anh.”“Anh cũng yêu em.” Ánh mắt Trầm Thành sủng nịch. Biết rõ mọi điều trước mắt tất cả chỉ là diễn, cũng diễn quá nhập tâm, không thể tự kềm Học Võ không nhìn nữa, mở cửa, đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Giống như bên trong mọi thứ đều không liên quan đến anh. Nhưng sau khi ra khỏi cửa, anh nắm tay thật chặt, vẻ mặt có phần ngưng rời khỏi, Kiều Tâm Uyển cũng không diễn nữa. Bởi vì mẹ đã ở đây. Từ thành phố C quay về không lâu, thì cô phát hiện mình mang thai. Đứa bé này cô vẫn luôn chờ mong nhưng cô và Cố Học Võ đã ly bất đắc dĩ phải lôi Trầm Thành ra làm lá chắn. Nói đứa nhỏ là của anh. May mà Trầm Thành cũng phối hợp, ở trước mặt ba mẹ cô đều không có lộ giờ Cố Học Võ dây dưa tới cửa. Cô càng muốn cho ba mẹ biết, đứa bé là con của Trầm Thành, không phải của Cố Học Võ. Quay sang, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Kiều mẹ. Cô đột nhiên cảm thấy đồ ăn rất ngon, đem đồ ăn trước mặt giải quyết hết. Cô ngẩng đầu nhìn Kiều mẹ “Mẹ, bây giờ mẹ đã rõ chưa? Đứa bé là con của Trầm Thành, không phải của Cố Học Võ. Con và Trầm Thành sẽ kết hôn.”“Tâm Uyển. . . . . .”Đứa bé là của Trầm Thành? Nếu trước kia chưa thấy đứa bé, bà cũng tin như vậy. Nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé rõ ràng là cực kỳ giống Cố Học gái bây giờ đang diễn trò gì vậy, trong mắt Kiều mẹ tràn đầy lo lắng. Định nói cái gì, Trầm Thành lại như cảm nhận được tầm mắt của bà.“Bác gái, bác không cần lo lắng, con sẽ đối tốt với Tâm Uyển.” Trầm Thành cam đoan. Thu dọn đồ ăn rồi đổ chiếc bình thủy ra “Tâm Uyển, lại đây, uống canh đi.”“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu. Nghĩ đến vừa rồi sắc mặt Cố Học Võ như ăn phải ruồi bọ, làm cho khoảng thời gian cô tối tăm tiêu tán không Học Võ, trước kia là tôi ngu, là tôi ngốc mới nhìn không ra, mới cho anh cơ hội tổn thương tôi. Về sau tôi sẽ không cho anh cơ hội, tôi xem anh làm thế nào để tổn thương Không đúng. Tôi không những không để cho anh có cơ hội tổn thương tôi. Tôi còn muốn cho anh biết, Kiều Tâm Uyển tôi cũng không phải là dễ chọc. Muốn cướp con gái tôi? Không chỉ nói cửa chính mà cửa sổ cũng không có đâu. Không tin, chúng ta cứ chờ coi. “Uhm.” Kiều Tâm Uyển mỉm cười, đón lấy cái hộp trên tay anh, đi đến trước giường mở ra, cầm bộ váy cưới cao cấp màu trắng được cắt may tinh xảo, khéo léo ra nhìn, ánh mắt đầy tán thưởng. Chiếc váy có thiết kế cúp ngực với đuôi cá thật dài, từng lớp lụa trắng rủ xuống nhìn vô cùng sang trọng trang không quản Cố Học Võ còn ở trong phòng, cô vọt tới bên người Trầm Thành dùng sức ôm lấy anh, hôn lên mặt anh một cái “Trầm Thành, rất đẹp, em rất thích”“Cảm ơn, em thích là được rồi.” Trầm Thành cong khóe môi, nhìn Kiều Tâm Uyển, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn không biểu hiện ra mắt anh lướt qua Cố Học Võ rồi lại nhìn Kiều Tâm Uyển “Tâm Uyển, em đi mặc thử áo cưới đi, anh muốn nhìn thấy em mặc vào trông như thế nào lắm rồi.”Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhưng đối diện với ánh mắt Trầm Thành cô lại gật đầu “Được, em đi thử luôn đây.”Cất bước đi về phía giường, cô tránh tầm mắt của Cố Học Võ, trong mắt có một tia rối rắm. Hai tay cô nắm chặt, vừa mới cầm lấy áo cưới liền nhìn thấy Cố Học Võ cất bước đi về hướng cửa, lúc đi qua Trầm Thành còn nhìn anh ta một cái thật sâu rồi không nói gì mà đi vừa đi, toàn thân Kiều Tâm Uyển như là mất hết sức lực, bàn tay cầm áo cưới thả xuống, ngồi ở trên giường không động thật sự mệt mỏi quá…Ý nghĩ vừa mới trở lại thì cơ thể đã bị người ta ôm lấy, vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng Trầm Thành đã đè xuống.“Trầm…” Thành, đừng. Bản năng cô muốn cự tuyệt, hai tay chống ở trước ngực anh muốn đẩy ra. Trầm Thành không chịu, cứ ôm cô không chịu buông tay to ôm chặt thắt lưng của cô, không cho cô có cơ hội tránh thoát, mạnh mẽ hôn nên môi cô. Cô bị Trầm Thành dọa không biết phải phản ứng như thế nào. Môi lưỡi anh bá đạo tiến vào, nụ hôn mãnh liệt này hoàn toàn không giống anh. Kiều Tâm Uyển trước kia chưa từng nhìn thấy anh bá đạo, cường thế như vậy.“Ưm…” Đừng như vậy, cô khó chịu nhíu mày, giãy dụa càng dữ dội. Trầm Thành lại càng ôm chặt hơn. Quấn lấy lưỡi cô, buộc cô hòa nhịp theo không ghét hơi thở của anh, nhưng mà….Trong lòng quýnh lên, cô dùng sức đẩy Trầm Thành ra, rồi lui nhanh ra phía sau, ánh mắt có chút đề phòng nhìn Trầm Thành “Trầm Thành, anh… anh đừng như vậy.”“Vì sao không cho anh một bạt tai.” Vẻ mặt Trầm Thành có chút bi thương nhìn vẻ mặt của Kiều Tâm Uyển “Nói cho anh biết đi, vì sao không cho anh một bạt tai.”Hai tròng mắt anh nổi đỏ tơ máu, hơi thở rất nặng nề. Anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mà kích động muốn ngay lập tức nuốt luôn cô vào bụng.“Trầm Thành anh đừng như vậy.” Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, cô không muốn tổn thương Trầm Thành, tuyệt đối không muốn.“Tâm Uyển.” Trầm Thành vẻ mặt đầy thống khổ, bất đắc dĩ và cả rối rắm. Đủ loại cảm xúc pha trộn vào nhau đang cuồn cuộn trong anh, nhìn vào đôi mắt cô, lòng anh lại càng chua sót nặng nề hơn “Ở trong lòng em có yêu anh một chút, dù chỉ là một chút thôi không?”Đôi mắt Kiều Tâm Uyển đột nhiên trợn to nhìn người trước mặt, bên trong hiện lên một tia khiếp sợ. Yêu sao? Yêu Trầm Thành.“Trầm Thành, em….”“Tâm Uyển.” Trầm Thành phát hiện anh đã sai rồi, thật sự sai rồi. Lúc Kiều Tâm Uyển cự tuyệt anh, anh đã thấy đau khổ. Nhưng lúc cô thật sự muốn ở bên anh, anh lại càng thấy đau khổ hơn.“Anh yêu em.” Tình yêu này, bắt đầu từ đau lòng, lúc anh phát hiện ra thì đã không khống chế được nữa. Nhiều năm qua, anh nhìn Tâm Uyển liên tục chao đảo, yêu đến đau đớn, yêu đến khờ đau lòng. Anh thấy cô không đáng bị như vậy. Nhưng Cố Học Võ cũng như anh em, bạn bè của anh. Anh không thể chỉ trích Cố Học Võ sao không yêu. Tình cảm không phải ai cũng có thể khống chế. Nhưng anh đau lòng cho Kiều Tâm Uyển rồi cứ dần dần đến cuối cùng anh lại không thể thoát khỏi ma chú biết rõ Kiều Tâm Uyển không yêu mình, anh càng biết rõ là cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể loại Cố Học Võ ra khỏi lòng Kiều Tâm Uyển. Cô yêu Cố Học Võ, yêu đến mức hai người rõ ràng đã ly hôn, cô rõ ràng đã nhiều lần tự nói là sẽ quên đi quá khứ, nhưng Cố Học Võ vừa xuất hiện trước mặt cô thì toàn bộ quyết định, ý nghĩ của cô đều trở thành lời nói suông. Cô không có một chút năng lực chống lại Cố Học bất đắc dĩ, cô đấu tranh, anh đều hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện còn chấp nhận là một chuyện khác. Anh dùng hết sức lực, muốn làm cho Kiều Tâm Uyển đừng si tình như vậy, đừng yêu Cố Học Võ như vậy nữa, yêu đến mức sợ mà thấy sợ hãi, chính là nói về Kiều Tâm Uyển. Cô rõ ràng không cần để ý, cũng không cần quan tâm đến Cố Học Võ. Nhưng mỗi một lần đối mặt với Cố Học Võ, cô luôn thiếu mấy phần khí thế. Cho nên anh lợi dụng chính mình, biến mình thành lá chắn. Mỗi một lần cô bất lực đối mặt với Cố Học Võ thì lại đẩy anh ra. Còn trong lòng cô anh không hề có một vị trí nào, một chút cũng Thành ơi Trầm Thành, mày tệ gì cũng được coi như là công tử danh môn chốn kinh đô mà lại làm cho mình trầm luân đến nông nỗi này sao, đây có được xem là bi ai không?Kiều Tâm Uyển im lặng, cô không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy vào lúc này nói cái gì cũng không ổn. Cô là người tồi tệ, tùy hứng và ích kỷ. Cô thừa nhận mỗi lần đối mặt với Cố Học Võ cô vẫn luôn có cảm giác chưa đấu đã thua, luôn thấy lo lắng, thấy không đủ tình huống vừa rồi nghe được lời của Cố Học Võ, cô thật sự phẫn lộ và tức giận. Anh xem cô là cái gì? Ở trong lòng anh cô là cái gì? Anh chấp nhận, hơn nữa lại không có tự tôn, không có nguyên tắc chấp nhận. Anh tổn thương cô, đúng tình hợp lý mà tổn thương. Không một chút lưu tình. Sức chống cự của cô kém lắm, cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy cô vẫn phải cố gắng tăng cường sức chống cự cho mình. Nhưng cô phát hiện nó rất khó, thật sự rất miên chính mình, gây áp lực cho bản thân so với thực sự đối đầu với anh hai việc hoàn toàn khác đang cố gắng học cách, cố gắng làm cho mình không sợ nhưng lại phát hiện hình như đang hoàn toàn ngược lại. Dường như cô càng muốn thoát đi, không muốn phải đối mặt thì lại càng phải đối mặt với dà lại hình thành một vòng tuần hoàn ác tính. Rốt cuộc phải mất bao lâu cô mới có thể loại Cố Học Võ ra khỏi lòng mình? Cô không biết, thật sự không biết. Thời gian càng lâu lại trở thành cảm giác chột dạ. Sự chột dạ này làm cho cô bất lực, không tự giác liền đẩy Trầm Thành nàyrất không công bằng đối với Trầm Thành, cô cũng biết cho nên mỗi một lần Trầm Thành cầu hôn, cô lại không thể cự yêu không phải lần đầu tiên cô nghe Trầm Thành nói câu này, nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ, chua sót, bối rối chẳng khác nào lần đầu. Ánh mắt liếc đến cái áo cưới trên giường, cô đi đến gấp áo cưới lại, cất vào trong hộp, xoay người đối mặt với Trầm Thành, trên mặt có bất đắc dĩ, thất vọng cùng tuyệt vọng, cô cắn môi, vẻ mặt có chút đau lòng“Trầm Thành, thực xin lỗi.”Cô sai rồi, cô căn bản không thể chấp nhận một tình cảm khác. Đối diện với ánh mắt Trầm Thành, ánh mắt của cô lần đầu tiên trở nên trong suốt không mang theo một chút cảm xúc như vậy.“Trầm Thành, thực xin lỗi.”Lại một lần nữa xin lỗi, Kiều Tâm Uyển nhìn Trầm Thành, nụ hôn vừa rồi cả sự tuyệt vọng trong mắt Trầm Thành đều khiến cô không thể trốn tránh“Trầm Thành mang về đi.”Cô bình tĩnh gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống, bỏ lại trong hộp.“Trầm Thành, thực xin lỗi. Em không yêu anh nên không thể lấy anh.”Đối mặt với Cố Học Võ thế nào là chuyện của cô. Cô không thể đẩy Trầm Thành ra nữa, như thế không công bằng với anh. Ngữ điệu cô bình tĩnh, hoàn toàn không cảm xúc. Tâm trạng cô hiện tại đang rất tỉnh Thành giật mình, ngơ ngác nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt. Cô mím môi,nhìn vào ánh mắt anh, lần đầu tiên kiên định như thế.“Em vẫn thực tùy hứng, thực ích kỷ. Em chưa từng nghĩ đến cảm giác và lập trường của anh. Thực xin lỗi.”“Tâm Uyển.”“Em luôn nói với mình là phải quên Cố Học Võ. Nhưng mà rất khó, thực sự rất khó.” Đã lâu vậy rồi mà Cố Học Võ vẫn tràn ngập trong sinh mệnh của cô. Ngay cả mục tiêu cố gắng quên Cố Học Võ của cô cũng chính là vì Cố Học Võ. Anh đã ăn sâu vào xương tủy của cô. Tình yêu này đã bám rất lâu, lâu đến lỗi cô không thể nào nhổ bỏ được. Cho nên lúc giáp mặt với Cố Học Võ khí thế của cô luôn giảm đi một nửa.“Tâm Uyển.” Trầm Thành không biết nên nói gì. Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không cho anh có cơ hội mở miệng.“Em sẽ cố gắng, em sẽ cố gắng quên anh ta. Em cũng cố gắng để mình không sợ anh ta, em lại càng cố gắng để mình kiên cường hơn. Sẽ cùng Bối Nhi sống trong một môi trường tràn ngập yêu thương, làm cho Bối Nhi vui vẻ lớn lên. Để em tự mình cố gắng, không phải dựa vào bất kì ai.”Những lời này, trước kia cô đã từng nói, nhưng đến bây giờ mới bắt đầu thực sự suy nghĩ đến. Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Trầm Thành, cô lại một lần nữa đem mấy thứ kia bỏ vào trong tay anh “Cứ như vậy được không Trầm Thành. Để em tự mình kiên cường, có cuộc sống của mình, không nghe theo, dựa dẫm vào bất cứ ai, em cũng sẽ cố gắng quên Cố Học Võ.” Cô cũng biết những việc đó rất khó, vô cùng khó nhưng từ hôm nay trở đi cô sẽ cố Trầm Thành đập mạnh và loạn nhịp sau một lúc lâu, không nghĩ tới kết quả như vậy, anh ngơ ngác nhìn vào mắt Kiều Tâm Uyển, môi mím chặt. Hai tay nắm chặt thành đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng “Tâm Uyển, anh không ép em, vừa rồi là anh sai. Chúng ta vẫn giống như trước, em lấy anh đi. Anh sẽ cố gắng không tạo áp lực cho em. Được chứ?”“Không được.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu cô quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi “Trầm Thành. Cố Học Võ không chịu giao con cho em thật ra là rất đúng. Ngay cả bản thân em còn không bảo vệ được thì làm sao bảo vệ con gái?”Từ hôm nay trở đi cô phải cố gắng làm một Kiều Tâm Uyển hoàn toàn mới, cho dù không có Trầm Thành cũng phải tự mình đối mặt với Cố Học Võ. Phải bảo vệ tốt con gái không cho con gái bị thương tổn Thành muốn nói gì lại cảm thấy toàn bộ ngôn ngữ đều trở nên yếu ớt, bất lực. Buổi sáng, Tả Phán Tình thức dậy cầm quần áo mặc vào. Cô đứng trước gương ngắm mình bên trong, chỉnh trang lại quần áo, lại xoay một vòng. Vòng eo giờ đã tròn vo mất đi vẻ duyên dáng, bắp chân thì sưng phù phân nửa. Khuôn mặt cô cũng đầy đặn thêm không ít, thậm chí ngay cả cánh tay mảnh khảnh cũng nhiều thêm mấy lạng miệng nhỏ nhắn nhanh chóng méo xẹo, nhìn chăm chú mình trong gương mà cô có cảm giác vô cùng bất mãn. Mới có mấy ngày thôi sao đã béo thành như vậy rồi chứ? trách thì phải trách Cố Học Văn. Từ lúc cô mang thai đến giờ, ngày nào ở nhà cũng đều bắt cô ăn cái này ăn cái kia. Tới nhà hàng cũng phải ăn có phương pháp, ăn cái gì bổ, ăn cái gì thì có dinh thường xuyên phàn nàn là Cố Học Văn đang nuôi cô như nuôi heo, nhưng rồi dưới sự nửa ra lệnh, nửa uy hiếp của anh mà thành ra ăn càng lúc càng quả là khiến cho cô rõ ràng chỉ vừa mới mang thai sáu tháng mà trông cứ như là đã tám trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ còn nói cô bụng quá lớn, đề nghị cô khống chế khẩu phần dinh dưỡng một cũng đã nói như vậy với Cố Học Văn. Vì cô muốn sinh con được thuận lợi, nếu đến lúc đó đứa bé quá lớn thì cô sẽ rất vất Học Văn lúc này mới ngừng, không ép cô uống canh này nước kia điều Cố Học Văn ngừng, không có nghĩa là người khác cũng ngừng Tĩnh Như từ sau lần Cố Học Văn tìm bà nói chuyện luôn có cảm giác áy náy đối với Tả Phán Tình. Mỗi ngày đều dặn dò thím Trương làm một đống lớn đủ các loại thuốc bổ, các loại đồ ăn dinh dưỡng cho cô Cố Học Văn, cô còn có thể ưỡn ngực, nghiêm mặt nổi cáu với anh, nói là không ăn. Chứ với Trần Tĩnh Như thì không được, nếu cô mà không ăn một cái là khuôn mặt bà ngay lập tức trở nên lo lắng.“Phán Tình, không phải con vẫn còn giận mẹ đấy chứ?”Ánh mắt này của bà khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn nghe theo. Cứ ăn uống như vậy, không mập mới là lạ.“A. . . . . .” Thật đáng ghét mà, béo thành như thế này, về sau không phải cô vẫn cứ như thế này đấy chứ? Nếu không thể lấy lại được dáng vóc như xưa, cô thật sự muốn ói chết mất ghét. Đáng ghét. Thật đáng ghét.“Phán Tình, em làm sao vậy?” Cố Học Văn còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hét của Tả Phán Tình. Anh vội vàng bước vào liền nhìn thấy cô vợ yêu đang đứng trước gương vẻ mặt ai chân bước đến đỡ lấy cô, để cô ngồi xuống giường, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt “Sao vậy? Có phải em thấy khó chịu chỗ nào không?”“Còn không phải tại anh sao?” Tả Phán Tình bĩu môi với anh, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi không thèm để ý tới anh.“Anh làm sao?” Vẻ mặt Cố Học Văn có phần khó hiểu. Gần đây tuy rằng anh rất bận nhưng ngày nào anh cũng về nhà với bà xã mà.“Anh nói xem.” Tả Phán Tình bướng bỉnh, quay mặt đi không thèm để ý Cố Học Văn. Cố Học Văn nhìn bộ dạng cô như thế này, lại càng không thể hiểu nổi.“Gần đây anh cũng hơi nhiều việc một chút.” Dù sao công ty mới thành lập, muốn có chỗ đứng thì cũng không đơn giản. Nhưng mà “Chờ qua giai đoạn bận rộn này, anh sẽ cùng em ra ngoài du lịch một chuyến được chưa?”“Không được.” Tả Phán Tình lắc đầu, tức giận trừng mắt với anh “Chờ xong giai đoạn này thì em đã sinh mất rồi còn có thế đi đâu được nữa?”“Chẳng phải em mới mang thai sáu tháng sao?” Đi ra ngoài du lịch ngắn ngày chắc cũng không thành vấn đề chứ?“Sáu tháng?” Tả Phán Tình chỉ chỉ vào bụng của mình “Anh đã từng gặp người phụ nữ nào mang thai mà bụng lớn như vậy chưa? Anh đã từng thấy người phụ nữ nào mang thai sáu tháng mà béo giống như em chưa hả?”Béo? Cố Học Văn rốt cuộc cũng bắt được từ quan trọng này. Rốt cuộc anh cũng đã hiểu được Tả Phán Tình đang rối rắm chuyện gì, anh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Ngồi xuống bên giường, nắm lấy đôi tay nhỏ bé kéo vào trong lòng bàn tay mình.“Em đang mang thai mà. Bụng lớn như thế là rất bình thường. Đây chẳng phải là chứng minh cục cưng của chúng ta phát triển rất tốt hay sao?”“Hừ.” Lại là cục cưng, không thèm nhắc tới cô “Cục cưng đương nhiên là rất khỏe, nhưng em thì không tốt. Em biến thành con heo mập đây này.”“Nói bậy nào.” Cố Học Văn vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời cô, trong lòng thầm kêu trách có người nói người nói tính tình phụ nữ mang thai sớm nắng chiều mưa, nói bốc hỏa liền bốc hỏa, nói giận là giận. Quả đúng là như vậy. Lúc này anh cảm thấy thật may mắn. Đến bây giờ anh chỉ khiến cho Tả Phán Tình mang thai một lần, thêm vài lần nữa, chắc là anh không điên cũng không được mất.“Nào có cô heo nào xinh đẹp như vậy chứ? Em bây giờ là xinh đẹp nhất, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra vẻ thú vị mê người.”“Xì. Thú vị cái gì. Mang thai thì có?” * Tả Phán Tình không cảm động chút nào. Vô cùng ai oán “Thật đáng ghét, người em béo như thế này rồi, nhìn vô cùng khó coi. Anh cũng sẽ không ngó ngàng đến người ta nữa.”*Chú thích Hai anh chị chơi chữ “thú vị” và “mang thai” trong tiếng Trung đều đọc là “yùn wèi”“Anh nào dám không ngó ngàng tới em.” Cố Học Văn phát điên mất thôi “Ngày nào anh về không phải đều nhìn tới em trước tiên sao? Mỗi ngày nếu có thời gian đều ở bên cạnh em. Anh đâu có không ngó ngàng gì tới em đâu?”“Hừ.” Tuy rằng những điều anh nói đều đúng nhưng Tả Phán Tình vẫn không nhịn được mà tiếp tục oán giận “Anh, gần đây anh cũng không thèm chạm vào em. Chẳng lẽ không phải bởi vì em khó coi, anh không còn thích em nữa?”“Oan uổng quá.” Thế này thì Cố Học Văn thật sự phát điên rồi “Đại tiểu thư à, bây giờ em đang thai đó. Bụng lớn rồi, anh chạm vào em một cái là em đã kêu rồi, nói là sẽ làm ảnh hưởng tới con, anh cho dù có tâm trạng cũng phải chú ý đến con một chút chứ.”“Con con.” Tả Phán Tình xem thường anh “Hiện tại trong lòng anh cũng chỉ có con thôi, làm gì còn có em nữa.”“. . . . . .” Cố Học Văn chỉ biết ngửa mặt lên hỏi ông trời, nhìn vẻ ai oán trên khuôn mặt Tả Phán Tình, trong lòng đè nén suy nghĩ muốn nghiêm khắc dạy dỗ cô nàng này một trận, hoặc là kích động đè cô áp lên giường bắt nạt một phen, để cho cô tỉnh táo lại “Anh làm sao chỉ lo cho con cơ chứ. Anh lo lắng cho con nhưng còn lo lắng cho em hơn mà.”Có lẽ vì sự hiểu nhầm trước đây, Cố Học Văn rất sợ Phán Tình sẽ suy nghĩ nhiều nên trong khoảng thời gian này anh ra sức thể hiện, chính là muốn cho Tả Phán Tình yên lòng. Không nghĩ tới vật cực tất phản **.Chú thích **vật cực tất phản sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lạiHay đây là biến chứng của phụ nữ có thai?“Anh rõ ràng chỉ lo lắng cho con.” Tả Phán Tình nhất định tranh cãi với anh “Nếu không vì sao anh lại không chạm vào em? Hả? Trước kia lúc em không cho anh đụng vào, anh có chịu nghe đâu. Bây giờ thì sao. Vì sao lại nghe lời như vậy?”Cố Học Văn thực chịu không nổi nữa, toàn là nói cái gì không đâu?Anh ngồi thẳng người, bất chấp tất cả liền hôn xuống đôi môi cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ban đầu còn hung hăng càn quấy trong nháy mắt trở nên ngây dại, có lẽ đã bị anh dọa cho sợ mất cũng mặc kệ, lúc này thời tiết cũng đã nóng lên. Phán Tình mặc một chiếc váy bầu rất dễ dàng cởi ra, nhấc váy, rất ăn ý, xoay người cô đặt ở trên giường, cơ thể anh cũng theo đó mà chồng lên.“Cố, Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị anh dọa mất hồn. Anh xoay mặt cô qua, đáp một trận hôn mãnh liệt lên môi tay to tiến đến nơi mẫn cảm của cô, từ sau khi cô mang thai cơ thể trở nên vô cùng nhạy cảm. Cổ, vành tai, đỉnh đồi. Bất cứ chỗ nào chỉ cần chạm nhẹ cũng đều khiến cho cô phải run rẩy.“Ưm.” Đừng mà. Tả Phán Tình lui người ra phía sau một chút, Cố Học Văn cũng không vì thế mà buông tha. Ngày ngày anh đều phải nhẫn nhịn vô cùng vất vả, người phụ nữ này lại không thông cảm chút nào. Thật là thiếu dạy đụng vào phần bụng của cô, kéo người cô vào trong ngực mình, cúi đầu cứ nghiêng như vậy mà bắt đầu công thành đoạt Phán Tình cũng chỉ tiếp tục than vãn được vài phút, rồi nhanh chóng chịu không nổi. Cúi đầu nức nở vài tiếng. Vừa giống như cầu xin, lại vừa giống như vui Học Văn tuy rằng vội vàng, nhưng vẫn còn biết chừng mực. Nâng chân của cô lên đặt ở trên gối, lại lấy một cái gối đặt ở sau lưng cô, cẩn thận che chở bụng cô, lúc này anh mới cởi quần áo mình ra, cẩn thận tiến vào.“A. . . . . .” Tả Phán Tình cúi đầu kêu lên, anh cẩn thận di chuyển. Mỗi một lần va chạm đều khiến cho cô rên rỉ không thật là từ sau khi mang thai, cơ thể của cô đặc biệt mẫn cảm. Cố Học Văn chỉ cần hơi tăng kích thích là cô sẽ rất hưng theo yêu cầu của anh, lại sợ sẽ làm con bị thương, Tả Phán Tình cố gắng kiềm chế. Hai tay nắm chặt lấy chăn. Hơi hơi co người lại. Cái tư thế nghiêng thế ngày thật ra rất là…Mãi đến khi anh đi vào một lần cuối cùng, cô dường như muốn bật khóc, anh cũng không chịu buông cô ra, ôm hông của cô một lúc lâu, hai má dán vào cô, cánh môi phả hơi thở nóng rực vào bên gáy của cô, cô lại run lên một trận.“Bây giờ, còn dám nói anh không cần em nữa không?” Người phụ nữ này thật sự là thiếu dạy dỗ mà.“Không dám ạ, không dám ạ.” Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất. Nhìn Cố Học Văn đột nhiên liền òa lên một tiếng “Đáng ghét. Anh bắt nạt em.”“Anh. . . . . .” Cố Học Văn lại bị cô chọc cho tức giận rồi “Anh bắt nạt em lúc nào?”“Anh đang bắt nạt em.” Tả Phán Tình bưng mặt, bả vai không ngừng run run “Người ta vẫn là phụ nữ mang thai mà, anh lại làm vậy đối với người ta. Anh. Anh bắt nạt em. Òa……”Nói được một lát thì cô lại thật sự khóc òa, Cố Học Văn không đùa nữa, vươn tay kéo tay cô xuống bảo cô đừng khóc nữa, có điều cô bịt mặt chặt quá “Tránh ra, anh bắt nạt em.”“Vậy anh để cho em bắt nạt lại được không?”Nghĩ tới Tả Phán Tình trước kia tuy rằng tính tình có hơi trẻ con, nhưng chưa bao giờ không phân rõ phải trái như vậy. Bây giờ còn ầm ĩ thành như thế này?“Anh bắt nạt em.” Tả Phán Tình vẫn bịt mặt như cũ, bộ dáng khóc đến vô cùng dữ dội. Cố Học Văn đành phải cầu xin cô tha thứ “Được rồi, được rồi. Anh bắt nạt em. Như vậy đi, anh để em bắt nạt lại là được chứ gì?”“Là anh nói như vậy?”“Là anh nói.”Cố Học Văn nghe giọng điệu này có chút gì đó không bình thường, nhanh chóng kéo tay cô ra, trên mặt cô đến một nửa giọt nước mắt cũng không có. Đôi mắt nước to tròn đầy tinh nghịch, cười đến không biết bao nhiêu vui vẻ.“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn muốn cắn cô một cái. Tả Phán Tình thè lưỡi “Hừ, anh nói rồi đó, anh phải để cho em bắt nạt lại.”“Vậy xin hỏi cô Cố một chút, em định bắt nạt anh như thế nào đây hả?”“Em còn chưa nghĩ ra.” Tả Phán Tình rất thẳng thắn “Nhưng mà, coi như anh nợ em một lần. Lần này em sẽ ghi sổ nợ.”“Được.” Chỉ cần cô không khóc, chỉ cần cô không phải thật sự oán trách thì anh mặc kệ cô sao cũng được.“Anh ngốc muốn chết.” Tả Phán Tình ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, chỉ là động tác có chút nặng nề “Em đâu dễ khóc như vậy chứ. Em mới ôm mặt thôi mà anh cũng tin? Anh cũng quá dễ lừa gạt mà.”“Bởi vì người gạt anh là em.” Cố Học Văn rất thẳng thắn nói, vẻ mặt dịu dàng, mang theo sự cưng chiều sủng nịch “Cho dù em nói gì anh cũng đều tin cả.”Làm sao mà anh không biết là cô đang giả vờ. Chỉ là anh thích dáng vẻ này của cô. Cho nên, cứ tùy cô đi.“. . . . . .” Tả Phán Tình hơi ngạc nhiên một chút, vẻ ửng hồng trên khuôn mặt vừa bớt đi, lại một lần nữa quay trở lại, mỗi lúc lại hồng thêm. Cúi đầu, có vài phần thẹn thùng, vài phần ngọt ngào. Để che dấu nội tâm mất tự nhiên, cô ngẩng đầu lên “Xì. Lại dám lừa gạt em. Đáng ghét.”“Cũng không biết là ai lừa gạt ai nữa.” Đúng thật là vừa ăn cướp vừa la làng. Rõ ràng lúc trước là cô gạt anh mà?Lời tác giảPhần ngoại chuyện ngọt ngào xin được bắt đầu. Phụ nữ mang thai không dễ hầu hạ chút nào. Văn ca, cậu kiềm chế chút đi. Ha ha ha ha. CÔ DÂU BẤT ĐẮC DĨ PHẦN 2 Tác Giả Thiền Tâm Nguyệt Tình Trạng Bản Gốc Hoàn. Kết Thúc Happy Ending HE Tổng Số Chương 162. Editor Sakuraky & Minh mập & Wyn & Iris & Hạ đỏ & Jade & Phương Tuyền, Hạ đỏ và rất nhiều editor nhiệt tình Biên tập Phong Vũ Giới Thiệu Về nguyên gốc thì đây chỉ là phiên ngoại của bộ Cô dâu bất đắc dĩ tuy nhiên Vũ nhận thấy do số chap khá nhiều cộng thêm cốt truyện chính cũng không còn là 2 nhân vật chính phần trước nên Phong Vũ sẽ mở nó thành một cuốn mới đổi tên thành phần 2. Các bạn chú ý giúp Vũ nhé. Vì hiện tại các edỉtor đang khá bận nên tiến độ post sẽ chưa thể mỗi ngày một chương như trước. Vũ sẽ cố gắng để post đều 2 ngày/chương trước rồi sau đó có đủ chap sẽ tiến hành post hàng ngày. Các bạn thông cảm. Truyện khá dài rất hoan nghênh các bạn tham gia edit với bọn mình chưa có kinh nghiệm cũng hông sao nhá Mơ, một giấc thật mơ, những vướng mắc kia cứ trở đi trở lại khiến cô thấy vô cùng mệt mỏi. Đến nay cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó khi Cố Học Võ tỉnh lại, vẻ mặt tức giận cầm lấy tay cô.“Tôi đã chạm vào cô?”“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển biết tên đã bắn thì không thể quay lại được nữa. Đến bước này, chính là đã đưa ra lựa chọn rồi “Cố Học Võ, em là người của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em.”“Chịu trách nhiệm?” Cố Học Võ như nghe được truyện cười “Cô khẳng định tôi đã chạm vào cô?”“Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển đánh bạo chỉ vào vết đỏ trên giường “Đêm qua anh uống say.”“Kiều Tâm Uyển…” Cố Học Võ buồn cười, chuyện này thật sự rất buồn cười, rất buồn cười. Khả năng kiềm chế của anh luôn rất mạnh, bản thân đã làm những chuyện gì sẽ không biết sao?Hôm qua anh uống bao nhiêu chứ? Thật sự chạm Kiều Tâm Uyển mà lại không có cảm giác gì sao? Nhìn vẻ chắc chắn trên mặt Kiều Tâm Uyển, anh giận quá hóa cười “Được. Kiều Tâm Uyển cô được lắm, không phải cô muốn gả cho tôi sao? Tôi thành toàn cho cô. Tôi cưới cô.”“Học Võ?” Lần này đến lượt Kiều Tâm Uyển bất ngờ, không nghĩ sự tình lại thuận lợi như vậy “Anh, anh muốn cưới em?”“Đúng vậy. Cố Học Võ dùng sức gật đầu “Kiều Tâm Uyển, cô chuẩn bị đi, tôi sẽ cưới cô, nhưng cả đời này tôi cũng không chạm vào người cô. Nếu cô có thể chấp nhận. Chúng ta lập tức kết hôn.”…… Học Võ?” Kiều Tâm Uyển chấn kinh, nhìn sắc mặt Cố Học Võ. Anh ấy có ý gì?Sau đó, rốt cuộc Kiều Tâm Uyển cũng hiểu được Cố Học Võ có ý gì. Anh dùng hôn nhân để trừng phạt, muốn cô cả đời phải sống như quả hận, cô giận, cũng hiểu được, trên thế giới này người độc ác nhất chính là Cố Học Võ. Cuộc hôn nhân ba năm đã làm mất hết toàn bộ nhiệt tình của cô. Mặc kệ cô ăn mặc xinh đẹp, trang điểm đẹp đẽ đến thế nào. Trong mắt Cố Học Võ cũng không có sự tồn tại của cô thực tập cho công ty gia đình, bởi vì từ đầu Cố Học Võ ở tỉnh A, cô đi theo, lại thực sự không chịu nổi sinh hoạt ở đó. Thị trấn nhỏ kia, không có cửa hàng tổng hợp, không có nơi giải trí. Đừng nói tới đồ đạc hạng nhất, dòng sản phẩm loại ba cũng không có. Quần áo bán ra cũng toàn kiểu đã xuất hiện ở Bắc Đô kh từ mấy năm về nhà của chính quyền huyện thì vừa nát vừa cũ, chỗ ở thì ngay cả điều hòa cũng không có. Kiều Tâm Uyển thật sự chịu không nổi, ở được chưa tới một tháng đã quay về, từ đó về sau cùng Cố Học Võ chung đụng thì ít mà xa cách thì khi kết hôn, con đường làm quan của Cố Học Võ bằng phẳng, ở địa phương đó cũng lập nên thành tích. Một đường thăng chức. Từ huyện trưởng đến khu trưởng, rồi đến phó thị trưởng, đến sau này được điều đến thành phố C làm thị nhiều lần, anh có cơ hội ở lại Bắc Đô, nhưng anh không muốn. Thời gian ba năm cô giữ chặt cuộc hôn nhân này, nhiệt tình từng chút mài mòn dần, ảo tưởng cũng từng chút một tan đi. Rốt cuộc cô cũng thấy rõ, mặc kệ cô nỗ lực bao nhiêu, mặc kệ cô dùng hết bao nhiêu biện pháp, Cố Học Võ cũng không yêu cô, tuyệt đối không trước cửa sổ, nhìn từ đây, vào mùa này, những bông tường vi trong vườn nở rộ vô cùng xinh đẹp. Phòng của cô nằm trên lầu hai của biệt thự, có ánh sáng và tầm nhìn đều tốt nhất. Là trưởng nữ của Kiều gia, từ nhỏ đã nhận hết cưng chiều của ba mẹ. Gia cảnh hậu đãi, diện mạo xuất chúng. Có lúc Kiều Tâm Uyển nghĩ, có phải vì cô đã có được quá nhiều thứ, quá nhiều so với người bình thường, cho nên ông trời mới không muốn cô quá đắc ý. Cô trước sau vẫn không thể có được tình yêu sao?Mày nhíu lại, nhìn đứa bé trong bụng. Trong đầu cô lại nhớ đến sự xuất hiện hôm nay của người kia. Chu Oánh, lúc trước không phải cô ta đi rồi sao, vì sao bây giờ lại trở về? Cô ta đã trở lại, chính là muốn ở bên Cố Học không phải chứng tỏ, cô thật sự hết hi vọng rồi sao? Có phải chứng tỏ, cuộc đời từ nay về sau của cô và Cố Học Võ thực sự trở thành hai đường thẳng song song, sẽ không cùng xuất hiện nữa sao?Thôi, quên đi. Cứ như vậy đi. Bọn họ đã quyết định buông tay, cần gì phải đi lo Cố Học Võ ở bên ai chứ? Cần gì phải lo xem Cố Học Võ sẽ chọn ai?Mọi việc cứ như vậy đi.……. Lam nhìn Cố Học Võ đang ngồi đối diện không nói lời nào, khóe môi cô ta giơ lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm. Hai chân tao nhã vung lên, hứng thú trong mắt không hề giảm “Cố Học Võ. Anh không cảm thấy ngồi với tôi rất nhàm chán đấy chứ?”“Không có.” Cố Học Võ tính toán thời gian trong lòng. Uông Tú Nga và bà Lý đã đi một lúc rồi, có lẽ không trở về nhanh như vậy, mà anh đã đối mặt với cô gái tên Lý Lam nào hơn mười lăm phút…“Cô Lý, tôi…”“Anh có việc, muốn đi trước phải không?” Lúc này Lý Lam hơi quay đầu đi, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Cố Học Võ “Tôi không ngại, anh đi trước đi.”Cố Học Võ cũng không đứng dậy ngay, ánh mắt lại lần nữa đảo qua mặt Lý Lam, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cô gái này không đơn nghĩ chỉ chợt lướt qua, vẻ mặt cũng không thay đổi, anh xoay người rời đi, cũng không nhìn lại sau khi anh đi, Lý Lam lộ ra một mạt suy nghĩ sâu xa.……. sao? Thật tốt quá.” Giọng Trần Tĩnh Như vang trong phòng khách, nhìn vào bụng Tả Phán Tình “Thật không ngờ, mẹ còn nói sao bụng Phán Tình lại to như vậy, thì ra là sinh đôi, việc này thật làm cho người ta vui vẻ mà.”Vẻ mặt Tả Phán Tình có chút lúng túng, nhưng nhiều hơn cả là vui mừng, nhìn vẻ mặt Cố Thiên Sở cười không khép miệng được mà cô có chút xấu hổ “Dạ vâng. Học Văn vẫn luôn nói siêu âm nhiều không tốt cho con nên con cũng không kiểm tra thêm, mỗi lần đều đo huyết áp linh tinh. Không ngờ lại là sinh đôi.”“Thật tốt quá, thật sự tốt quá.” Trần Tĩnh Như vỗ tay, nhìn Cố Chí Cường “Nếu giống em năm đó, sinh một thai long phượng, vậy thật tốt biết bao.”Thai Long Phượng? Việc đó Tả Phán Tình cũng không dám nghĩ đến. Một thai có thể sinh ra hai đứa bé, cho dù là trai hay gái, bọn họ cũng sẽ rất vui.“Mẹ. Mẹ cũng yêu cầu quá cao rồi.” Cố Học Văn nhịn không được tiếp lời “Cơ hội có thể sinh đôi vốn rất ít, long phượng lại càng ít hơn, mẹ nói vậy không phải là làm khó Phán Tình rồi sao?”“Ôi ôi ôi.” Trần Tĩnh Như trêu con trai “Nhìn con trai tôi này, chậc chậc, mẹ chỉ mới nói một câu lại trở thành làm khó Phán Tình sao?”“Học Văn.” Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ ửng lên, tức giận trừng mắt với Cố Học Văn một cái “Không sao, em cũng hi vọng như vậy.”Nhưng rốt cuộc là gì, cô cũng không dám khẳng định.“Phán Tình. Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi, con đừng áp lực. Hôm nay mẹ rất vui.” Trần Tĩnh Như nhìn trong phòng khách “Chị dâu còn chưa về sao? Bằng không mọi người đều ở đây, có thể cùng chúc mừng một trận.”“Đúng, phải chúc mừng.” Cố Thiên Sở cũng vui vẻ “Phán Tình mang một thai lại sinh hai đứa, đây chính là đại hỷ sự. Nhất định phải ăn mừng thật lớn.”“Không cần đâu ạ?” Tả Phán Tình có chút sợ hãi, liếc nhìn Cố Học Văn một cái, anh vỗ vỗ vai cô “Không có việc gì đâu, ông nội vui thôi.”Bóng dáng Cố Học Võ vừa lúc xuất hiện ở phòng khách, bị Cố Chí Cương gọi lại.“Học Võ, con về rồi à. Không phải con đang đi dạo với mẹ sao? Sao lại về một mình?”“Mẹ gặp bà Lý nên cùng bà ấy đi dạo rồi.” Cố Học Võ nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt cả nhà, giọng nói nhàn nhạt “Con thấy mẹ sẽ không về nhanh nên về đây trước, có điều, con có bảo tài xế đi rước mẹ rồi.”Cố Chí Cường gật gật đầu, đang muốn nói thêm gì đó, Cố Thiên Sở lên tiếng “Học Võ, hôm nay con cũng đừng ra ngoài nữa. Phán Tình mang thai, còn là sinh đôi. Tối nay cùng nhau ở nhà ăn cơm đi, lát nữa gọi Học Mai về luôn. Nhà chúng ta cũng lâu rồi không náo nhiệt như vậy.”“Sinh đôi?” Trong mắt Cố Học Võ có tia bất ngờ, liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, ánh mắt trở lại trên người Cố Học Văn “Chúc mừng.”“Không có gì.” Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ, khóe môi giơ lên, trước mặt trưởng bối cũng dám trêu anh “Em sắp làm ba rồi, không phải anh cũng cần nhanh chân lên sao?”Sắc mặt Cố Học Võ phút chốc lạnh đi, muốn nói câu gì đó nhưng vì có trưởng bối nên đành im lặng. Xoay người định rời đi, lại bị Cố Chí Cương gọi lại, vừa nghe câu nói của Cố Học Văn, ông liền nghĩ tới một chuyện khác “Học Võ. Con ở thành phố C cũng gần một năm rồi, có nghĩ tới triệu hồi về Bắc Đô không?”Cố Học Võ sửng sốt một chút, theo bản năng muốn lắc đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của Cố Học Văn, anh không nói gì, chỉ hơi nhíu mày “Có cơ hội sao?”“Có.” Cố Chí Cương gật gật đầu “Bộ Thương mại đang thiếu người. Ông Trần đã muốn tiến cử con với cấp trên. Hôm qua ông ấy có hỏi ý ba, nếu con muốn, lần này sẽ xong. Có thể thông báo xuống.”“Bộ Thương mại?” Cố Học Võ sửng sốt một chút.“Đúng. Bộ Hợp tác kinh tế ngoại thương thiếu một chủ nhiệm. Con có lý lịch này, thêm vài năm thành tích vượt trội, hoàn toàn không có vấn đề.”Không chỉ là một chủ nhiệm mà còn có thể lên thủ đô nữa. Chỉ cần thành tích vượt trội, đến lúc đó tiền đồ sau này không thành vấn đề nữa.“Được.” Cố Học Võ thản nhiên gật đầu, vẻ mặt vẫn bình lặng như cũ. Xoay người muốn về phòng mình. Cố Học Văn vỗ vỗ vai Tả phán Tình, đi theo sau Cố Học Võ.“Có việc gì?” Cố Học Võ nghe được anh đi theo mình, bước chân cũng không ngừng lại.“Có việc.” Vừa rồi trước mặt trưởng bối, Cố Học Văn không tiện nói. Nhưng nghe Tả Phán Tình nói, Cố Học Văn cảm thấy vô cùng có khả Học Võ cũng không mở miệng, hai người cùng vào phòng sách của Học Văn vào cửa, cũng không quanh co “Sau khi anh về có gặp Kiều Tâm Uyển không?”Nghe Cố Học Văn gọi tên cô, trong mắt Cố Học Võ có tia căm ghét, nhíu mày “Gặp rồi, có việc gì?”“Chị ấy có thai rồi.”“Anh biết.” Cố Học Võ vẫn làm như không có gì “Hôm nay anh có gặp cô ta.”Vẻ bình tĩnh trên mặt anh làm Cố Học Văn ngoài khó hiểu còn thở phào “Nói như vậy, đứa bé đó không phải của anh?”“Không có khả năng.” Cố Học Võ lắc đầu, đối với chính mình vô cùng tự tin “Con của cô ta sao lại là của anh được.”“Vậy à?” Cố Học Văn gật đầu, từ chối cho ý kiến “Vậy là tốt rồi, em còn tưởng chị ấy vẫn chưa ly hôn với anh mà đã mang thai.”“Năm ngoái bọn anh đã ly hôn rồi.” Vẻ mặt Cố Học Võ bình tĩnh “Bây giờ cô ta thế nào, không liên quan đến anh.”“Ờ.” Cố Học Võ nhìn thấy sự bình tĩnh trên mặt Cố Học Văn, đôi mắt hơi nheo lại, bên trong có ý nghĩ sâu xa “Phán Tình bởi vì mang song thai, cho nên bụng mới to như vậy. Phụ nữ bình thường mang thai đến tháng thứ tám, bụng mới to được như vậy.”Cố Học Võ sửng sốt một chút, nhớ đến hôm nay đụng phải Kiều Tâm Uyển, bụng của cô không khác với bụng Tả Phán Tình lắm. Tả Phán Tình mang thai sinh đôi, Kiều Tâm Uyển không thể cũng trùng hợp mang thai sinh đôi chứ?

cô dâu bất đắc dĩ phần 2